Bây giờ phải làm sao đây?
Đạo diễn vẻ mặt âu sầu, những người khác cũng vậy.
Biên kịch ghé lại gần đạo diễn hỏi nhỏ: "Đạo diễn, bây giờ phải nói với Ôn thiếu sao đây?"
Đạo diễn nghe vậy vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Vấn đề này, anh sẽ phải ăn nói sao đây?
Hơn nữa những nơi như thế này sao lại bất ngờ xuất hiện nổ súng.
Nói thực lòng, anh làm nghề đạo diễn chưa bao giờ thấy có đoàn làm phim nào gặp phải vụ việc nổ súng thật thế này. Trước giờ chỉ có quay phim chiến tranh bom đạn thì mới có thể bất cẩn bị thương.
Nhưng nổ súng gây thương tích thật sự kiểu này đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Nghĩ tới đây sắc mặt đạo diễn mệt mỏi hỏi: "Sao lại đột nhiên xảy ra nổ súng vậy?
Biên kịch đứng bên cạnh liền mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn chưa nói được lời nào.
***
Trong bệnh viện, Diệp Sơ Dương nhìn thấy bác sĩ gắp đạn ra, gương mặt tinh tế của cô đã vô cùng nhợt nhạt, trán đã lấm tấm mồ hôi, dường như đang nghiến chặt răng.
Bác sĩ giúp Diệp Sơ Dương xử lý vết thương nghe thấy tiếng rên khe khẽ liền ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Sau đó lại nhanh chóng khử trùng băng bó.
"Cậu nhóc này cũng lợi hại đấy? Không tiêm thuốc tê mà vẫn chịu đựng được." Bác sĩ vừa nói vừa kéo vài tờ giấy đưa cho Diệp Sơ Dương.
Thấy vậy thiếu niên liền yếu ớt cám ơn sau đó cố gắng lau khô mồ hôi trên trán.
Kiểu thương tích do súng đạn này đối với Diệp Sơ Dương mà nói cũng không phải là mới lần một lần hai, vì thế những đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng của cô.
Hơn nữa việc cô quan tâm nhất trong lúc này là phát đạn đó do ai bắn, rốt cuộc là ai định xử cô sau lưng?
Nghĩ tới đây gương mặt thiếu niên lập tức sa sầm lại.
Bác sĩ dường như khá bất ngờ trước sự thay đổi khí thế trên người Diệp Sơ Dương, nhất thời không kịp phát ứng, anh há miệng định nói gì nhưng kết quả là cửa phòng bị gõ từng bên ngoài.
Anh ngây người vội vàng nói một tiếng: "Mời vào."
Diệp Sơ Dương dường như cảm nhận được liền ngước mắt nhìn về phía cửa, kết quả lọt vào tầm mắt là gương mặt sa sầm của người đàn ông mặc áo vest màu đen đang bước vào.
Sắc mặt Diệp Tu Bạch vô cùng khó coi.
Đôi mắt phượng hẹp dài của anh u tối tới mức không có chút ánh sáng, giống như thể cuồng phong mưa bão đang không ngừng tụ tập, chỉ đợi một thười gian nào đó sẽ thực sự bùng phát. Làn môi mỏng khẽ mím chặt, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Cho dù là thời kỳ Diệp Sơ Dương vẫn chưa thân quen với Diệp Tu Bạch, thì cảm giác Diệp Tu Bạch để lại cho cô cũng không u tối tới vậy.
Ngược lại khi đó đặc điểm lớn nhất của Diệp Tu Bạch chính là lạnh nhạt, lạnh nhạt tới mức không có bất cứ việc và người nào có thể lọt vào mắt anh.
Còn bây giờ...
Chắc là vì đang rất giận.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn anh, làn môi nhợt nhạt khẽ nở một đường cong thoáng qua, giọng cô mềm mại: "Sao chú lại tới đây?"
Thực ra không cần hỏi cũng biết là Đoàn Kiệt đã gọi điện cho anh.
Anh nghe thấy câu hỏi này của người thiếu niên, thần sắc lạnh hẳn đi nhìn bác sĩ, bác sĩ rất biết ý liền gật đầu, miệng ngâm nga khúc hát nào đó rồi ra khỏi phòng.
Ngay lập tức, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Anh bước lên trước, cúi mắt chú ý nhìn người thiếu niên trước mặt, ngón tay lướt nhẹ trên cánh tay đã được băng bó cẩn thận của người thiếu niên, giọng nói hơi khàn khàn: "Có đau không?"