Diệp Sơ Dương: "..."
Mặc dù câu nói của anh nghe ra không có gì sai sót nhưng sao cứ có cảm giác kì kì.
Cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng chỉ có thể gật đầu, gượng cười nói một câu: "Cám ơn nhé!"
Sau khi Diệp Sơ Dương bị Ôn Phi Vũ kéo đi toilet rồi lại dẫn về, Diệp Tu Bạch đang đứng trên bậc thềm, lưng dựa vào lan ca, ánh mắt nhìn điện thoại trong tay, nhìn có vẻ rất chăm chú.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền ra hiệu cho Ôn Phi Vũ, bảo đối phương đi trước, sau đó mới lén la lén lút bước tới sau lưng Diệp Tu Bạch, vừa mới giơ một tay lên định làm gì đó thì bên tai đã vang lên giọng nói xen lẫn tiếng cười của Diệp Tu Bạch: "Vào toilet tâm sự xong rồi sao?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Hai người ở bên nhau lâu vậy rồi, khiến đối phương chỉ cần ngẫu nhiên nói một câu cũng có thể hiểu rõ đối phương rốt cuộc có ý gì.
Trong câu nói vừa rồi, Diệp Sơ Dương nghe ra sự cười nhạo tới từ bạn trai mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt cô liền lộ ra vẻ chê bai.
Vừa hay lúc này Diệp Tu Bạch quay người lại.
Lập tức nhìn thấy ngay dáng vẻ nhíu mày của thằng nhóc nhà mình.
Diệp Tu Bạch lại nhướng mày, giọng điệu có vẻ thản nhiên: "Vì thế cảm ngộ sau khi tâm sự là gì?"
Diệp Tu Bạch cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại anh có thể đi tới được địa vị như ngày hôm nay, những việc từng trải qua, những người từng gặp gỡ nhiều không đếm xuể. Dáng vẻ ban nãy của Ôn Phi Vũ, Diệp Tu Bạch nhìn lướt qua cũng biết gã ta chắc là kéo thằng nhóc nhà anh đi nói về vấn đề tình cảm.
Bởi những việc liên quan tới anh, cho dù anh có tự tin thế nào đi nữa thì anh cũng phải tìm hiểu một chút.
Nghe Diệp Tu Bạch nói vậy, thiếu niên chỉ giơ một tay xoa cằm, sau đó chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Chú rất muốn biết sao? Nhưng cháu không muốn nói cho chú biết, làm sao đây?"
Diệp Tu Bạch thấy rằng thằng nhóc nhà mình lúc này sao mà ghét thế, sao mà gợi đòn thế không biết.
Nhưng...
Cũng có chút khiến trái tim ngứa ngáy.
Nghĩ tới đây anh liều nheo mắt, sau đó cứ thế nhìn chòng chọc Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: "... Nói thực, chú đừng nhìn cháu như vậy, cháu thấy hơi sợ." Nói xong, thiếu niên liền dắt tay Diệp Tu Bạch đi thẳng vào trong xe.
Diệp Sơ Dương ngồi ở ghế lái phụ, hai chân xếp bằng, nhìn Diệp Tu Bạch thuần thục vặn khóa khởi động xe, nói: "Thực ra cũng không có gì, người ta cho rằng chú hẹn hò với cháu là có mục đích, ví dụ như..."
Diệp Sơ Dương còn chưa nói hết câu, Diệp Tu Bạch lập tức thản nhiên nói: "Ví dụ như tôi muốn tiếp tục nắm quyền Diệp gia?"
Diệp Sơ Dương: "... Xem ra chú cũng biết rõ mà. Chú nói thật đi, có phải chú nghĩ vậy thật không?"
Mặc dù nói vậy nhưng ai cũng biết đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa.
Nếu như nghĩ vậy thật, Diệp Sơ Dương lúc này sao có thể an toàn ngồi ở đây?
Vì vậy, Diệp Sơ Dương chỉ nhìn cô nửa như cười nửa như không.