Ông đầu tiên là gật gật đầu VỚI Diệp Tu Bạch, hô một tiếng, "Diệp tàm gia!" sau đó liền nhìn về phía Diệp Sơ Dương, rất có ý tứ cảm kích, "Cửu Thiếu, chuyện hôm nay cảm ơn cậu."
"Không cần khách khí."
"Hiện tại cũng không còn sớm nữa, cửu Thiếu và Tam Gia về trước đỉ, tôi không giữ lại mọi người nữa." Kha Thanh cười cười bất đắc dĩ với hai người, lời tuy là nói vậy, nhưng ngữ khí bên trong mang vài phần hương vị cường ngạnh.
Phản ứng của Kha Thanh làm Diệp Sơ Dương không khỏi hơi nhướng mi.
Nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ là túm túm cánh tay Diệp Tu Bạch, sau đó xoay người rời đi.
Kha Thanh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt hơi ngưng lại.
Sau đó cũng không biết đã nghĩ tới cái gì, ông xoay người nhìn về phía thi thể, khuôn mặt nam tính nhiễm vài phần lạnh lùng.
Bên kia, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đã đi cách xa được một lúc, người trước đứng thẳng thân mình nhìn thoáng qua phía sau, tiếng nói sâu kín “Phản ứng của Kha Thanh có điểm hơi kỳ lạ.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt, nhìn dáng vẻ cũng không định nói thêm gì nữa.
Diệp Sơ Dương chờ nửa ngày cũng không thấy đối phương trả lời, trên mặt tức khắc what một cái.
Không phải chứ, đại huynh đệ đang tức giận à?
Diệp Sơ Dương đi nhanh theo chân anh, đi vào thang máy, nhân dịp đang lúc không có ai, cô dựa vào phía bên này tường, bàn tay vịn vào người anh, nhón chân nghiêng đầu, “Cháu thực sự chỉ là đang trong lúc rối rắm nhắc nhở ông ấy một câu, tuyệt đối không có ý muốn nhìn lén cơ thể ông ta. Cháu chỉ cảm thấy, dáng người ông ấy tuyệt đối không thể nào bằng chú được.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Tu Bạch thiếu chút nữa trên mặt đầy dấu chấm hỏi.
Im lặng hai giây, anh một phen đem cánh tay đang chống bên cạnh thanh, đang muốn đem vịn trở lại cái tường kia, kết quả liền phát hiện cửa thang máy đã bị mở ra.
Diệp Tu Bạch cũng không do dự, túm Diệp Sơ Dương ra khỏi thang máy, trực tiếp đem người đè lên tường, anh cúi đầu, màu trắng của ánh đèn phía trước dường như có vẻ cũng lạnh lùng cùng đạm mạc, “Mới nhìn có chốc lát, cậu liền đã có thể phân được dáng người tôi và ông ta ai hơn ai?”
Diệp Sơ Dương: “...” có vẻ như cô không cẩn thận lại dẫm phải một cái địa lôi rồi.
Thiếu niên yên lặng run rẩy khóe miệng, nghĩ nghĩ không biết giờ này cô nên nói gì cho tốt.
Tròng mắt vừa chuyển động qua lại, Diệp Sơ Dương chỉ có thể hướng về người đàn ông trước mặt cười mỉa một tiếng, “Haiza, chú đừng có mà gây sự vô cớ. Chú rõ ràng biết cháu đã quá quen thuộc với chú, người đàn ông khác trong mắt cháu đều là rác rưởi.”
Diệp Sơ Dương thật lòng thấy mình đang ở trung tâm.
Cô cũng ăn ngay nói thật, bản thân cô dường như cũng cảm thấy vậy.
Những người đàn ông bất luận trên đời này, đều kém so với Diệp Tu Bạch, diện mạo cũng kém hơn, dáng người cũng kém hơn, quyền thế lại càng kém hơn nữa. Cho nên, nghĩ như vậy mà nói, lời của cô giống như cũng không có gì sai!
Diệp Sơ Dương nghiêm túc, duy trì một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, Diệp Tu Bạch nhẹ xả khóe miệng, ngay sau đó lại ý vị không rõ ràng, chậc một tiếng.
Khi Diệp Sơ Dương không có phản ứng, cô lại bị anh túm lấy chính mình, dùng một chút lực, sau đó cô liền thấy tấm lưng mảnh khảnh của mình đang bị nện một cái trên vách tường.
Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương đau nhưng vẫn luôn nhe răng.