Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Việc này nếu để truyền ra ngoài, sợ là sẽ bị người ta cười cho chết mất.

Mạc Đình Xuyên cảm thấy khiếp sợ, lại không khỏi cảm thấy buồn cười.

Kỳ thật, anh cùng Cổ Hồng đối đầu cũng không đến mức ngươi sống ta chết, chỉ là tên Cổ Hồng này dã tâm quá lớn.

Cổ Hồng rất muốn đem anh đạp xuống, sau đó chính mình cai quản quân khu.

Lúc này, đúng là như thế.

Mạc Đình Xuyên nheo nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

Diệp Tu Bạch nhìn thấy bộ dạng này, trầm ngâm một chút, rốt cuộc vẫn là mở miệng nói một câu, “Có một số việc, không tranh không đoạt cũng không được. Nếu cậu nghĩ mình là người bảo vệ quốc gia này, cậu nhất định phải diệt tên Cổ Hồng này trước.”

Trong lòng bọn họ kỳ thức đều thấy rất rõ ràng, Cổ Hồng giống như một cái dòi.

Nếu như hắn ta chỉ là một kẻ duy nhất bị tha hóa, thì đây không phải vấn đề lớn. Thế nhưng từ chỗ hắn lại kéo theo một dây, cứ một vòng lại đắp thêm một vòng, đã mục nát không biết đến tận nơi nào rồi.

Nếu không, lúc trước cũng sẽ không xuất hiện chuyện Phật bài.

“Cậu nói tôi đều hiểu, sẽ không làm cậu thất vọng.” Mạc Đình Xuyên cười cười, sau đó lại đem ánh mắt đặt lên người Diệp Sơ Dương, anh nhướng mày nói “Cậu vừa rồi không phải có vấn đề muốn hỏi tôi sao?”

Diệp Sơ Dương: “Xì, anh còn biết tự giác đấy. Cho nên, xin hỏi Mạc thiếu tướng của chúng ta có thể nói cho tôi biết, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ rốt cuộc là thế nào không?”

Diệp Sơ Dương thật là không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy hai người này.

“Ngân Tư Phỉ là phiên bản thay thế, mà Vương Quân Nhạc cũng chỉ là bản sao, tất cả đều là dùng mặt nạ da người để giả dạng.” Mạc Đình Xuyên vẫy vẫy tay, có vẻ bình tĩnh và tùy hứng, hơn nữa trong giọng điệucòn tràn ngập sự nhạo báng.

Sau khi nói xong câu đó, Mạc Đình Xuyên lại bổ sung thêm câu, “Vương Quân Nhạc là người của Evil, Ngân Tư Phỉ coi vậy cũng chỉ là người thường. Chúng ta hẳn là may mắn, Cổ Hồng không đem Ngân Tư Phỉ giết chết.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười nhạo một tiếng, “Là hắn không dám chọc vào.”

Lúc trước có nghe nói, bạn trai của Ngân Tư Phỉ không phải người trong giới giải trí. Sau lưng người đàn ông này là gia tộc ở đế đô cũng có thể coi là đứng ổn gót chân, nếu Cổ Hồng thực sự muốn xuống tay với Ngân Tư Phỉ, đến lúc đó khẳng định cũng sẽ có kết quả không mấy tốt lành.

Do đó, Cổ Hồng mới tìm kiếm một người riêng.

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương nhịn không được nói một câu “Nghiêm túc mà nói, quân khu các anh và giới giải trí đều loạn như nhau.”

Mạc Đình Xuyên: “Cậu nói những lời này, quả thực không sai.” Vừa nói, anh một bên vừa vẫy vẫy tay, sau đó giơ giơ lên cằm “Được rồi, mọi chuyện đại khái cũng đều biết rõ ràng, hai người có thể trở về thế giới của hai người rồi.”

Ngôn ngữ bên trong hoàn toàn là ghét bỏ.

Diệp Sơ Dương: “.....????”

Thiếu niên cạn lời, liếc mắt nhìn đối phương một cái, còn Diệp Tu Bạch nghe xong những lời này liền từ trên sofa đứng lên, sau đó nắm tay tên nhóc nhà mình, bước qua trước mặt Mạc Đình Xuyên đi ra ngoài.

Mạc Đình Xuyên: “.........” nói thật là thật sự có điểm mợt mỏi à.

Dù thấy mệt mỏi nhưng cũng chẳng có cách nào. Còn không phải là chính anh không có đối tượng nào sao, cho nên cũng chỉ có thể yên lặng mà ăn cẩu lương thay vì cho người khác ăn cẩu lương.

Mạc Đình Xuyên thở dài, thấy hai người đã rời đi và đóng cửa lại, anh cũng không hề do dự, lập tức liền cắm USB vào máy tính.

Khi nhìn thấy rõ ràng nội dung hiển thị trên màn hình máy tính, Mạc Đình Xuyên ánh mắt thâm trầm đi nhiều.

Bên kia, Diệp Tu Bạch mang theo Diệp Sơ Dương rời khỏi quân bộ, ngồi vào trong ghế sau xe, trên ghế lái Túc Thất cười hô một câu “Cửu Thiếu.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vào đối phương chốc lát, trên khuôn mặt tinh xảo chợt lộ ra một nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK