Ánh mắt giám đốc Dương ngờ vực nhìn khắp lượt Diệp Sơ Dương, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không chịu giơ tay ra bắt tay đối phương.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương cũng không hề quan tâm, chỉ chậm rãi thu tay lại, lạnh nhạt nói: "Giám đốc Dương nhìn thấy tôi hình như rất ngạc nhiên. Lẽ nào anh tưởng rằng tay đua của Diệp Thị chỉ có một người?"
Câu nói đầy bóng gió này của Diệp Sơ Dương lọt vào tai một số người thì không có cảm giác gì, nhưng lọt vào tay loại người có tật giật mình như giám đốc Dương thì lại là một sự mỉa mai vô cùng lớn.
Anh ta nhìn cô một chập sau đó bật cười: "Không ngờ tay đua của Diệp Thị lại trẻ tuổi tới vậy, lẽ nào chưa từng lên đường đua bao giờ?"
"Tam gia cũng trẻ hơn anh, nhưng người ta đã sở hữu cả đế quốc Diệp Thị. Còn anh thì sao? Người phụ trách một câu lạc bộ?" Diệp Sơ Dương mỉm cười với đối phương, bỏ qua gương mặt lúc xanh mét, lúc tái nhợt của đối phương, quay người nhìn về phía Diệp Tu Bạch sau lưng.
Người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ với đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ dõi theo người thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Hai đôi mắt hẹp dài nhìn nhau một hồi, Diệp Tu Bạch đứng dậy khỏi vị trí ngồi, nói với người sau lưng: "Đưa chìa khóa xe cho cậu ta!"
Túc Nhất nghe vậy, vốn còn đang tròn mắt kinh ngạc vì sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương, lúc này mắt lại càng trợn to hơn.
Đùa gì vậy?
Đây là cuộc đua thách thức với tính mạng.
Cho dù Cra không biết người đứng trước mặt họ là người thừa kế tương lai của Diệp Thị, Diệp Cửu thiếu, nhưng chỉ với danh hiệu "tay đua của Diệp Thị", cuộc đua tối nay chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng nếu là Túc Thất thì tốt, dù sao người ta cũng là tay đua điêu luyện trên đường đua, nhưng Diệp Sơ Dương thì không phải.
Chưa tính tới kĩ thuật, vóc dáng này, càng nhìn càng cảm thấy sao dễ toi mạng tới vậy?
Túc Nhất lặng im một lát, có chút do dự, anh nhìn Diệp Tu Bạch, lại nhìn Diệp Sơ Dương. Sau đó bất ngờ thấy Diệp Sơ Dương đưa tay về phía mình.
Dưới ánh đèn màu trắng, bàn tay thiếu niên càng trở nên trắng trẻo mịn màng, năm ngón tay vô cùng thon dài
Túc Nhất đại khái có thể tưởng tượng được đôi bàn tay này nếu đặt lên vô lăng chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng...
"Đưa chìa khóa cho tôi trước." Diệp Sơ Dương lạnh nhạt nói: "Tôi biết xe mọi người chuẩn bị chắc chắn sẽ tốt hơn xe của tôi."
Túc Nhất nghe vậy liền quay sang nhìn Tam gia nhà mình, chỉ thấy sắc mặt đối phương vẫn lạnh nhạt như nước, cuối cùng anh chỉ đành đặt chìa khóa trong tay vào lòng bàn tay trắng ngần trước mặt.
"Cửu thiếu, xe là McLaren F1 đã được Túc Thất cải tiến rồi, chắc sẽ không tới nỗi nào." Túc Nhất có phần lo lắng, lên tiếng nhắc nhở.
McLaren F1 được mệnh danh là ông hoàng đường đua, điều này không phải là nói bừa.
Diệp Sơ Dương nhìn chiếc chìa khóa trong tay, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Xe chịu được húc chứ?"
"Sao? Chắc, chắc có húc được." Túc Nhất gãi đầu, hoàn toàn không hiểu được vấn đề của Diệp Sơ Dương.
"Chịu húc được là được." Thiếu niên đáp một tiếng, cầm chìa khóa bước xuống khỏi khán đàn.
Vừa bước xuống, tay cô đã bị kéo lại.
Ôn Phi Vũ kinh ngạc nhìn cô, suýt chút nữa buột miệng chửi: "Tôi nói nghe này đại sư, thầy bị điên sao? Việc của Diệp Thị và Cra nhà người ta, thầy chen ngang vào làm gì? Thầy chán sống rồi sao?"
"Tôi nói với anh rồi, tôi đã xem một quẻ, hai chúng ta đều an toàn về nhà." Diệp Sơ Dương nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong như đang cười, cô nhìn người thanh niên trước mặt mình, hỏi từng chững một: "Có phải anh đã quên mất tôi họ gì?"