Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Nhìn thấy phản ứng này của Hằng Việt, Diệp Sơ Dương tức khắc hơi nhướng mi.

Chậc.

Cái này với trong tưởng tượng không quá giống nhau à.

Cô còn nghĩ rằng theo tính cách của Hằng Việt trước kia, sẽ tỏ ra đáng thương, cười cười hề hề cùng cô kể khổ, nói những cái gì đó khiến có cô thương cảm.

Chậc chậc chậc.

Ngoài dự đoán, ngoài dự đoán!

Diệp Sơ Dương cảm thấy nghi hoặc, Ôn Phi Vũ cũng cảm thấy nghi hoặc.

Anh sờ sờ cằm, rất là tò mò hỏi, “Cái tên này, tính tình hình như có sự thay đổi à. Lúc trước giống y như con cừu non.”

Diệp Sơ Dương nghe vậy, tức khắc có chút buồn cười nhìn anh, “Lúc trước thì giống cừu non, còn hiện tại là gì?”

“Hiện tại là có tính tình cừu non.” Nói đến hai chữ “Cừu non”, Ôn Phi Vũ có vẻ thập phần bất đắc dĩ xua xua tay, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra tới ý tứ đại khái là --------

Cậu nói xem tôi nói có lý hay không.

Có lý sao?

Đương nhiên là có lý.

Hơn nữa câu nói này, thật sự là chuẩn xác.

Diệp Sơ Dương đem tay gối sau đầu, làm như cảm khái một câu, “Haiz, chàng trai trẻ à, rốt cuộc là nghĩ như thế nào chứ? Chắc chắn là xác định tôi sẽ đau lòng chăng?”

“Cho nên cậu có đau lòng hay không?” Ôn Phi Vũ tò mò nhìn cô.

Nói thật, nếu đổi lại là người bình thường, Ôn Phi Vũ chính mình cũng cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải hỏi thành lời.

Nhưng hiện tại người này là Hằng Việt, sự tình giống như có sự khác biệt.

Lúc trước Ôn Phi Vũ thật sự cảm giác được Diệp Sơ Dương đối với Hằng Việt có điểm không giống nhau.

Diệp Sơ Dương đại khái cũng có thể biết rõ ý nghĩ của đối phương.

Cô cười như không cười cong môi, lười biếng nói, “Nếu tôi là Diệp Tu Bạch cáu kỉnh mà nói, khẳng định là sẽ lập tức chạy tới hống người. Không cần biết đang có tâm trạng chó mèo gì, tôi nếu lại lãng phí tình cảm thì đúng là không thể nào nói nổi.”

Hơn nữa Diệp Sơ Dương này, ngoại trừ đối với Diệp Tu Bạch ra thì không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Lúc trước nếu không phải nhàn rỗi phối hợp với Hằng Việt diễn kịch, cô sẽ không tiêu phí lớn tinh lực như vậy trên người Hằng Việt.

Chắc chắn không.

Cho nên, lúc này Hằng Việt đã đi rồi, Diệp Sơ Dương liền cũng không cần thiết lãng phí tâm trí, không phải sao?

Diệp Sơ Dương biểu tình thực ôn hòa, ôn hòa đến nỗi Ôn Phi Vũ nhịn không được cảm khái một câu, “Tôi phát hiện những người mà thích cậu thật đúng là xui xẻo. Đương nhiên, cái tên Hằng Việt này lại càng xui xẻo hơn.”

Ôn Phi Vũ cũng không phải tên ngốc.

Diệp Sơ Dương nói đến những lời này, hắn nếu mà còn nghe không hiểu ý tứ trong đó, không đáng làm bạn.

Nên lúc này, anh cũng hiểu rõ Diệp Sơ Dương ở mức độ nào đó thật sự rất vô tình.

Không phải người mình thích, một chút hy vọng đều không cho.

Đương nhiên, cách làm này chính là cách làm công bằng nhất đối với ngươi mình thích thực sự.

Nhưng mà-------

Ôn Phi Vũ chớp chớp mắt, không có chút hảo ý hướng Diệp Sơ Dương nhướng mày, “à, tôi thật ra cảm thấy tên Hằng Việt này khẳng định là cũng có ý gì với cậu.”

Ôn Phi Vũ dù thế nào đi nữa cũng được coi là người ở trong vạn bụi hoa, có thể phân chia ra được cái nào là tình thật cái nào là tình giả.

Tuy rằng Hằng Việt nhìn về phía Diệp Sơ Dương, trong ánh mắt tạp chất còn rất nhiều, nhưng vẫn là có thể nhìn ra chính Hằng Việt cũng không hề phát hiện ra mình có chút tình ý.

Chậc.

Nghĩ như vậy mà nói, Ôn Phi Vũ bỗng nhiên liền có chút đau lòng cho Hằng Việt.

Vốn dĩ tiếp xúc Diệp Sơ Dương cũng không phải thiệt tình thực lòng, kết quả hiện tại lại còn muốn đem thiệt tình dâng lên.

Thật đáng buồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK