Cô tắt clip, mở wechat, nhìn thấy ID được ghi chú là [Chú út dễ thương] đang nằm ở vị trí trên cùng của mục người liên hệ, phía sau còn có kí hiệu 2 màu đỏ.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương không hề do dự, lập tức nhấn vào.
[Chú út dễ thương: (Hình)]
[Chú út dễ thương: Tôi chụp.]
Hình Diệp Tu Bạch gửi cho cô chính là hình Diệp Sơ Dương đăng lên weibo.
Nhìn câu phía sau, Diệp Sơ Dương không khỏi mỉm cười.
Giọng điều đắc chí này là sao, sao lại đáng yêu vậy chứ?
Thiếu niên nằm bò trên giường gõ chữ, [Sau này đều đăng hình chú chụp.]
[Chú út dễ thương: Ừ.]
Diệp Sơ Dương thấy vậy, nụ cười trên mặt vẫn không hề tan biến, một lúc sau, Đoàn Kiệt tới gõ cửa.
Người quản lý đứng ngoài cửa nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình tâm trạng rất vui, trong lòng không khỏi nghi hoặc, hình như bắt đầu từ phòng nghỉ sân bay nước L, tâm trạng của Cửu thiếu nhà họ đều rất vui vẻ.
Có điều điều này không phải quan trọng.
Đoàn Kiệt nói: "Cửu thiếu, các diễn viên chính của "Hồi Sinh" đang ngồi ở đại sảnh, hỏi cậu có muốn cùng ăn tối không."
"Không vấn đề gì." Diệp Sơ Dương gật đầu, nhìn trang phục của mình đều đã ổn, cô liền vào thang máy xuống lầu.
Khi tới nhà hàng, Triệu Vũ Hành và Nhậm Hạ Văn cùng Nhiếp Tử Diệu đã ngồi ở bàn ăn trong góc, khi thấy Diệp Sơ Dương bước vào, Nhiếp Tử Diệu vội vàng vẫy tay.
Thấy vậy, thiếu niên liền mỉm cười bước nhanh chân tới chỗ họ.
Diệp Tử Dương ngồi xuống vị trí bên cạnh Nhiếp Tử Diệu, cười nói: "Cảm giác lâu lắm rồi mới gặp."
Nghe vậy, Nhậm Hạ Văn liên tục gật đầu: "Hình như cũng đã mấy tháng rồi. Đúng rồi, cậu ở đoàn làm phim mới thế nào?"
"Cũng không tồi, trừ Ngu Nhan Trạch ra, những người khác đều rất tốt." Thiếu niên chống cằm chậm rãi nói.
Bất ngờ nghe được một câu như vậy, những người khác đều bật cười.
Họ không ngờ gã Diệp Sơ Dương này lại thành thực tới vậy, thành thực tới mức đáng yêu.
Có điều, cho dù nghe thiếu niên nói vậy, nhưng mấy người cũng đều không có ý đi sâu hỏi rõ quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Ngu Nhan Trạch là thế nào.
"Diệp đại sư, tôi tìm cho cậu một vụ làm ăn, cậu có muốn nhận không?"
Sau một hồi hàn huyên, Nhiếp Tử Diệu dùng khuỷu tay huých nhẹ cánh tay thiếu niên, ghé tới thì thầm hỏi.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhướng mày.
Không ngờ vị đại ca này vẫn còn nhớ lời nói khi xưa.
Cô bỗng cảm thấy có chút buồn cười: "Là vụ làm ăn thế nào?"
"Tôi có một người bạn, mở một khách sạn, gần đây gặp chút ít rắc rối."
Diệp Sơ Dương nghe vậy còn chưa kịp nói gì, Triệu Vũ Hành ngồi cạnh đã ngạc nhiên nhướng mày, anh đưa mắt nhìn Diệp Sơ Dương sau đó hỏi Nhiếp Tử Diệu: "Mở khách sạn, đó chẳng phải cậu ấm của tập đoàn Thịnh Thế sao?"
"Chính là cậu ta, nếu như Diệp Tử có thể giúp cậu ta, sau này sẽ có Thịnh Minh chống lưng, có thể tung hoành khắp showbiz." Nhiếp Tử Diệu xòe tay.
Thực ra có thể thấy rằng, Nhiếp Tử Diệu cũng là suy nghĩ cho Diệp Sơ Dương.
Nếu không sẽ không nói ra lời như vậy, cũng không thể giới thiệu Thịnh Minh cho cô.
Diệp Sơ Dương không hiểu về thịnh Minh nhưng cô hiểu về tập đoàn Thịnh Thế.
Đây tuyệt đối là gia đình quyền thế của thành phố Z, mở vô số chuỗi khách sạn, tập đoàn Thịnh Thế ở một thời điểm nào đó đúng là đã giúp nhà họ Thịnh tạo dựng lên một thời kỳ thịnh thế.
Giống như Nhiếp Tử Diệu nói, nếu như Diệp Sơ Dương có thể giúp Thịnh Minh, sau này chỉ cần nói tên của Thịnh Minh sẽ không ai dám đắc tội cô nữa.
Mặc dù Diệp Sơ Dương cho rằng cái tên Diệp Tu Bạch vẫn có tác dụng hơn.