Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cảnh Hoành cạn lời lườm một cái, sau đó lại kéo thằng nhóc bên cạnh mình lại.

Thấy hành động của cậu cháu nhà họ Lục trước mặt, trong lòng Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy buồn cười.

Mặc dù thấy rằng việc Lục Cảnh Hoành vừa nói không thể nào xảy ra nhưng Diệp Sơ Dương vẫn mỉm cười gật đầu.

Từ biệt cậu cháu nhà họ Lục xong, Diệp Sơ Dương liền từ biệt đám người Jonathan sau đó cùng Đoàn Kiệt về nước.

Lúc này, Ngu Nhan Trạch vẫn còn đang đợi hết cảnh quay đọc được các thông tin liên quan tới Diệp Sơ Dương và Carol, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm.

"Tức giận gì chứ? Chẳng qua chỉ vì cậu không thân thiết với Jonathan."

Tống Linh ngồi trên sofa liếc nhìn chàng trai sắc mặt hầm hầm không nói gì sau đó bình tĩnh lên tiếng.

Có điều, tuy nói là vậy nhưng Tống Linh cũng biết rõ, cho dù Ngu Nhan Trạch có kết thân với Jonathan, thậm chí Jonathan giới thiệu đối phương đi thử sức thì Ngu Nhan Trạch cũng không thể giành được hợp đồng đại diện này.

Diệp Sơ Dương suy cho cũng vẫn có chút bản lĩnh.

"Tài nguyên và thực lực của Diệp Sơ Dương tốt hơn cậu, không có gì đáng phải tức giận cả."

"Khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng lớn." Nghe Tống Linh nói vậy, Ngu Nhan Trạch liền nhíu mày.

Anh ta thực sự không thể chấp nhận được sự thua kém này.

Khi còn ở trong trường, Ngu Nhan Trạch anh là hotboy của trường, làm việc gì cũng được mọi người ngưỡng vọng, còn Diệp Sơ Dương chẳng qua chỉ là một người bình thường, thậm chí còn là một trong số những người ngưỡng vọng anh ta.

Nhưng lúc này, anh ta biến thành người ngưỡng vọng Diệp Sơ Dương.

Khoảng cách đó thực sự quá lớn.

Tống Linh đương nhiên hiểu được tâm trạng của Ngu Nhan Trạch, cô ta đứng dậy bước tới trước mặt anh, đặt tay lên vai anh, khẽ nói: "A Trạch, cậu phải biết tới cụm từ "phát triển tới đỉnh điểm sẽ lụi tàn." Cho dù Diệp Sơ Dương nổi tiếng, nổi khắp làng giải trí nước Z, tới khi đó nếu như cậu ta gặp phải bê bối, đó sẽ là một cú giáng chí mạng!"

"Nhỡ không có bê bối thì sao?"

"Cậu ngây thơ quá. Showbiz rất hỗn tạp, khi không nổi tiếng thì hi vọng mau chóng nổi tiếng, sau khi nổi tiếng rồi thì muốn nổi tiếng hơn nữa, lòng tham không phải là bản tính của con người sao? Diệp Sơ Dương cũng không phải ngoại lệ." Tống Linh khẽ cười một tiếng: "Vì thế việc chúng ta cần làm bây giờ là an phận hoàn tất cảnh quay của cậu sau đó về nước, đợi Diệp Sơ Dương ngã từ trên mây xuống."

Vừa dứt lời, cả căn phòng lại chìm vào im lặng.

Ngu Nhan Trạch nheo mắt suy ngẫm về những gì mà người quản lý của mình vừa nói.

Đúng là rất có lý.

Chàng trai trẻ tuổi ngước mắt nhìn người phụ nữ.

Thấy vậy Tống Linh lại nói tiếp: "A Trạch, chúng ta đừng nóng vội là được."

"Tôi biết rồi."

"Ừm, đúng rồi, bộ phim "Phương Xa Có Anh" mà cậu và Tạ Linh Tê đóng chung đã có lịch chiếu tết." Dứt lời, Tống Linh lại nhìn anh nói tiếp: "Có điều phim của cậu và Diệp Sơ Dương đồng thời công chiếu, khi đó chắc chắn sẽ bị lôi ra so sánh."

Việc này là không cần bàn cãi.

Rất nhiều cư dân mạng đều có cái thói đó.

"Không bằng Diệp Sơ Dương cũng không sao, dù sao thì trong phim của người ta cũng có rất nhiều diễn viên gạo cội, cậu cứ thoải mái là được, yên tâm đóng hết các cảnh quay của mình."

Tống Linh nói ra những lời này cũng xem như cho Ngu Nhan Trạch chuẩn bị trước tâm lý.

Ngu Nhan Trạch suy cho cùng cũng có chút thông minh, nghĩ một lát liền hiểu được ý đồ trong lời nói của Tống Linh.

Bởi vậy anh ta cũng không nói gì chỉ gật đầu, bắt đầu chuẩn bị mấy cảnh quay còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK