Nhưng mà Diệp Tu Bạch đã mở lời, thì cô vẫn đi vào.
Đặt đồ lên bàn, thiếu niên chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, hỏi: "Chú không ăn sao?"
"Tôi muốn ăn cháo."
Diệp Sơ Dương: "... Vậy chú tự nấu đi."
Sau khi thiếu niên dứt lời, bỗng dưng Diệp Tu Bạch đắm chìm trong im lặng.
Chậc.
Gan của tiểu tử này càng ngày càng to ra.
Trước kia, gã Diệp Sơ Dương này chạm mặt anh như chuột gặp phải mèo, quay người bỏ chạy. Bây giờ, Diệp Sơ Dương là con chuột mồm ngậm con cá. Dám vô tư lượn tới lượn lui trước mặt anh. Cho rằng anh có hứng thú đối với con cá trong tay cô.
Nghĩ vậy, đôi mắt hẹp dài của Diệp Tu Bạch khẽ nheo lại, môi nhếch lên thành một đường cong.
Anh nhìn lại một lần nữa đồ ăn trên bàn, sau cùng vẫn thỏa hiệp cầm lên, cắn một miếng hai miếng cho có lệ rồi vứt bỏ.
Thấy động tác của Diệp Tu Bạch, thiếu niên hơi cau mày. Nhưng cô cũng chẳng nói gì nhiều.
"Bữa trưa ăn gì?" Sau khi vứt toàn bộ sữa đậu nành cháo quẩy trên bàn vào thùng rác, anh liền chậm rãi lên tiếng hỏi.
Nghe thế, Diệp Sơ Dương cũng không tiếp tục đặt tâm tư vào đống đồ ăn khi nãy nữa, bắt đầu suy nghĩ bữa trưa ăn gì.
Theo tính cách của Diệp Sơ Dương, nếu không vì "hầu hạ" Diệp Tu Bạch, chắc chắn cô sẽ gọi đại món ăn giao tới. Cô vò đầu bứt tai, thấy thời gian không còn sớm liền bỏ lại một câu "Cháu đi về xem thử, chút nữa gọi chú sau" sau đó rời đi.
Đối với sự việc này, Diệp Tu Bạch cũng không ngăn cản.
Sau khi trở về căn hộ của mình Diệp Sơ Dương thay bộ đồ thể thao thành bộ đồ mặc ở nhà.
Đứng trước tấm gương lớn, cô nhìn múi bụng và bờ vai trần, bất chợt nhíu mày. Thật muốn nhanh chóng giải quyết bà Bách Minh Nguyệt cho xong chuyện, cô không cần phải quấn băng trước ngực nữa. Không biết đã quấn biết bao nhiêu năm nay, cái thứ đó còn có thể phát triển được không.
Cô bất lực than thở một tiếng, mặc đại một chiếc áo sơ mi và khoác chiếc áo ngoài màu đen. Phía dưới mặc chiếc quần phong cách thể thao rộng rãi màu xám nhạt, bàn chân nhỏ sau khi xỏ vào đôi dép lông thỏ xinh xắn, mới chậm rãi bước khỏi phòng, vào bếp.
Mở tủ lạnh, trong đó chứa đầy đồ ăn.
Chắc đa số được Diệp Tu Bạch sai người cất vào.
Diệp Sơ Dương lấy vài trái cà chua ra, chuẩn bị chút nữa nấu canh trứng cà chua, còn lấy cánh gà cùng một số loại thịt khác nữa.
Sau khi chuẩn bị xong, cô lại dọn máy tính ra chuẩn bị phát livestream.
Mấy tháng trước, bởi vì thời gian livestream không đủ, cho nên CoCo trừ cô không ít tiền, điều này khiến Diệp Sơ Dương vốn dĩ rất nghèo càng trở nên đau lòng. Nhưng nghĩ lại, công chúng và fan hâm mộ tặng rất nhiều bảo kiếm nên cô cũng lời lại không ít. Nghĩ vậy, trong lòng liền cảm thấy thăng bằng trở lại.
Vừa mở camera, màn hình máy tính liền nhảy ra hàng loạt bình luận.
Diệp Sơ Dương tùy ý nghía qua, căn bản đều mang ý hoan nghênh cô trở về.
Cô cười, giọng điệu có phần vui vẻ: "Vâng, dạo này có vẻ rảnh rỗi, nên thời gian phát livestream có lẽ sẽ lâu chút."
Dứt lời, cô ướp cánh gà trước, lấy hai lon nước ngọt từ trong tủ lạnh ra.
Trong phút chốc, bình luận toàn là nước ngọt có hại, đừng uống nước ngọt.
Đối với lời cảnh báo của mọi người, Diệp Sơ Dương tương đối bình tĩnh: "Tôi không sợ." Dù sao thì đâu phải giết cô.