Diệp Sơ Dương vừa nói vừa ôm gối xoay người, cô nằm hướng về trần nhà, mắt nhắm lại: “Nhiều lắm cũng mấy ly thôi mà.”
Thực ra thì tửu lượng của Diệp Sơ Dương cũng không tồi. Nhưng cô chỉ cần uống rượu vào thì phản ứng sẽ trở nên cực chậm.
Cũng chính là bộ dạng mà Diệp Tu Bạch nhìn cô lúc này.
Tất nhiên, ở trong trường hợp như này, dẫu Diệp Sơ Dương có nói với chú út nhà cô là cô không say thì e là Diệp Tu Bạch cũng sẽ không tin đâu.
Thế là, Diệp Sơ Dương ôm gối lại xoay người cái nữa, đôi mắt đào hoa dài hẹp có chút mê man nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong video, thần sắc của đôi mắt chăm chú dị thường.
Diệp Tu Bạch nghe thấy tên nhóc nhà mình nói với một ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Chú út à, có ai bảo với chú là chú đẹp trai lắm không?”
Bỗng nhiên nghe thấy tên nhóc nhà mình nói câu này, biểu cảm của Diệp Tu Bạch bỗng chốc trở nên khó hiểu.
Diệp Sơ Dương đang nịnh anh sao?
Trong lòng Diệp Tu Bạch cảm thấy buồn cười lắm nhưng ngoài mặt vẫn không bày tỏ thái độ, chỉ lãnh đạm nói: “Nhiều lắm.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Đùa chứ, chú út à, hình như chú không xuất chiêu theo lẽ thường tình phải không?
Dựa theo lẽ thường, sau khi nghe cô hỏi câu này, lẽ nào không phải nên nói luôn hai chữ “chưa từng” rồi biểu hiện sự hoan hỉ khi cô khen anh “đẹp trai” sao?
Hơ.
Đàn ông.
Diệp Sơ Dương âm thầm nhìn anh, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng nghiêm túc.
“Nếu nhiều người khen chú đẹp trai như vậy rồi thì cháu không cần nói nữa.” Cậu thiếu niên nói vậy nhưng ngữ khí nghe có vẻ không tốt đẹp như vậy.
Chỉ câu nói này thôi mà khiến Diệp Tu Bạch không nhịn nổi khẽ bật cười thành tiếng.
Coi như là anh đã phát hiện ra rồi, tuy tên nhóc nhà anh uống rượu nhưng phản ứng sau khi say rượu lại vô cùng đáng yêu. Giống như là một con mèo sữa kiêu ngạo vậy. Dễ dàng khiến con tim anh trở nên mềm nhũn.
Người đàn ông đưa tay lên bóp ấn đường rồi khẽ giọng dỗ dành: “Giận rồi à?”
“Không ạ.” Khuôn mặt của Diệp Sơ Dương vẫn vô cùng nghiêm túc.
Diệp Tu Bạch thấy vậy lại càng buồn cười hơn, anh cười nói: “Dám nói trước mặt khen tôi đẹp trai thì cả thế giới này chỉ có mình cậu.”
Lời này của Diệp Tu Bạch quả đúng là chí lý.
Kể ra thì cả thương trường hay những nơi khác quả thật có rất nhiều người bình luận về tướng mạo của anh nhưng cũng chỉ là lén nói sau lung mà thôi. Ai rảnh rỗi mà chạy tới trước mặt anh khen anh đẹp trai cơ chứ?
Nếu thật sự đụng phải người như vậy thì e là bị người ta coi là biến thái rồi?
Dĩ nhiên, Diệp Sơ Dương thì khác.
“Thế nên là cậu khen tôi mấy câu nữa thì tôi cũng không để bụng đâu.” Người đàn ông bình thản nói.
Nghe vậy, cậu thiếu niên từ bộ dạng nghiêm túc lại trở nên ngoan ngoãn gãi gãi cằm mình, một vài lời khen ngợi hoàn toàn không cần suy nghĩ cũng tự phọt ra.
“Ngọc thụ lâm phong, nhân tài ngời ngời, điển trai khôi ngô, tài mạo vô song….” Diệp Sơ Dương chau mày nói ra vô số câu, cuối cùng mở miệng nói: “Tuy chú đẹp trai nhưng mà quan trọng nhất vẫn là thẩm mỹ của chú tuyệt vời.”
“Bởi vì tôi tìm được một cô vợ như cậu phải không?” Diệp Tu Bạch nghe vậy, thần sắc bình thản khẽ nhướn mày hỏi.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương vô thức gật gật đầu: “Đây chính là vinh hạnh của chú.”
Cái tên này.
Người đàn ông cười thành tiếng trong lòng.
Có điều lời này đúng lắm, quả thật đó là vinh hạnh của anh.
Vì vậy anh mong rằng vinh hạnh này sẽ luôn là của anh, còn như người khác thì nhìn ngắm vinh hạnh của anh là được.