Vừa nói xong, Diệp Sơ Dương từ trong túi mình móc ra ác ma chi mắt, “Các anh còn muốn thứ này nữa không?”
Thấy thế, Thiên Diện rối rắm mà nhíu mày.
Nếu thứ này là hắn trộm, hiện tại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn khẳng định sẽ nói với Diệp Sơ Dương một câu —— từ bỏ.
Loại đồ vật xấu xa này, dễ dàng đưa tới tai họa, lưu trữ lại có ý nghĩa gì?
Nhưng mà ——
Mấu chốt của vấn đề là, thứ này do Thu Ân Hoa trộm tới, hắn tuy là đồ đệ của Thu Ân Hoa, nhưng có một số việc hắn lại không thể làm chủ được.
Nghĩ như thế, nên Thiên Diện rối rắm một lúc, sau đó mới mở miệng nói, “Hiện giờ tôi không thể trả lời cậu được, chỉ có thể chờ sư phụ tôi tỉnh lại mới biết được.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không có tức giận hoặc là sốt ruột,mà chỉ là gật đầu, “Vậy được, vật này trước tiên đặt tạm ở chỗ tôi,chờ sư phụ anh tỉnh lại rồi quyết định.”
“Được.”
Nói xong một chữ này, Thiên Diện cùng Thiên Giác hai người liền đi vào phòng của Thu Ân Hoa,còn Diệp Sơ Dương chỉ có thể đi về phòng mình.
Tùy ý đem ác ma chi mắt ném sang một bên, Diệp Sơ Dương rửa mặt xong ngồi ở mép giường, không biết vì sao ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên ác ma chi mắt.
Kết quả, dưới ánh đèn chói lọi, thiếu niên nhìn thấy tròng mắt màu lam kia chuyển động một chút, hơn nữa còn hướng về phía nàng mà chớp chớp mắt.
Xung quanh tròng mắt bốn sợi màu đen chuyển động xoay vòng tiến sát vào nhau rồi lập tức liền tách ra,qua lại như thế ba lần.
Diệp Sơ Dương: “……”
Không biết vì sao, nàng cảm thấy thứ này thật không đơn giản như vậy.
Cái trang web kia nói về truyền thuyết ác ma chi mắt này, giống như chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.
Tính hiếu kỳ của Diệp Sơ Dương nổi lên, nàng liền duỗi tay túm lấy sợi dây chuyền kia, đưa ngón mảnh khảnh của mình chọc chọc vào tròng mắt màu lam, ngay sau đó tròng mắt kia chuyển động càng nhanh hơn.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi, “Ngươi có phải hay không nghe hiểu được lời nói của ta? Nghe hiểu ta nói, thì chớp chớp mắt lại?”
Sau đó, nàng liền nhìn thấy ác ma chi mắt kia chớp chớp mắt.
Diệp Sơ Dương: “……”
Thực tốt. Thứ này thật không tồi.
Diệp Sơ Dương cầm ác ma chi mắt trong tay, đứng nguyên tại chỗ tự hỏi một lúc lâu sau, nàng mới đưa ra quyết định.
Từ trong túi mình móc ra một cái hộp đựng vô số hạt châu trong đó,nàng đem ác ma chi mắt bỏ dưới đáy hộp sau đó phủ các hạt châu lên,rồi đậy hộp lại.
Đậy hộp xong, Diệp Sơ Dương dùng ngón trỏ thon dài gõ gõ trên chiếc hộp, vừa cười vừa nói, “Làm khó ngươi ở bên trong này đợi vài ngày đi.”
Nói xong, nàng cũng không thèm quản nó nữa, mà là trực tiếp lên lên giường ngủ.
*
Sáng hôm sau, Diệp Sơ Dương chậm rãi mà rời giường đi đến phim trường, nàng cũng mang theo hộp đựng ác ma chi mắt kia.
Tạm biệt Thiên Diện và Thiên Giác, nàng ngồi lên xe, mở ra hộp ra, nhìn ác ma chi mắt và một đống hạt châu nhỏ.
Nhìn kỹ thì, đống hạt ngọc châu kia giờ phút này màu sắc đã hơi biến thành màu xám, mà tròng mắt màu lam kia lại giống như được lau qua một tầng, xanh biếc rực rỡ. Trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Hơn nữa đáng nhắc tới nhất chính là, trên ác ma chi mắt kia sát khí cùng oán khí không sai biệt lắm đã sắp tiêu tán hết rồi.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Diệp Sơ Dương tỏ vẻ rất hài lòng. Tiêu phí của nàng nhiều hạt châu như vậy, bút sinh ý này cũng kiếm được một khoảng.