Cô nheo mắt, gửi kịch bản cho Đoàn Kiệt sau đó hỏi ý kiến của anh.
Mặc dù bản thân cô là người thừa kế của Diệp Thị cũng coi là cấp trên của Đoàn Kiệt, nhưng ở phương diện khác Đoàn Kiệt là người quản lý của cô, ở việc chọn kịch bản, cô cũng nên tôn trọng đối phương.
Làm xong tất cả thiếu niên mới cất điện thoại, chuẩn bị xuống xe.
Và cũng đúng lúc này, cẳ xe bất ngờ bị gõ cửa, cô nheo mắt ngạc nhiên ngước mắt lên, chỉ thấy một bàn tay trắng ngần tinh tế khẽ lướt qua trước mắt, sau đó người đàn ông bên ngoài cửa xe liền đứng thẳng người dậy.
Là Diệp Tu Bạch.
Khi nhìn thấy Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương liền mỉm cười.
Cô mở cửa xe, vì anh đứng rất gần xe nên suýt chút nữa cô nhào vào lòng anh.
Thiếu niên khẽ nheo đôi mắt đào hoa lại, mỉm cười nói: "Sao chú út lại ở đây?"
"Thấy cậu về rồi mà không lên nhà." Anh cúi mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng. Có điều Diệp Sơ Dương vẫn nghe ra điểm thường trong lời nói của anh.
Chú út nhà mình lẽ nào tưởng rằng thời gian cô đọc kịch bản đã xảy ra chuyện gì, vì thế mới xuống xem tình hình?
Nghĩ tới đây, thiếu niên lại cẩn thận ngước mắt quan sát sắc mặt đối phương.
Thấy gương mặt anh bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào khác.
Cũng đúng, gã Diệp Tu Bạch này trước giờ đều như vậy.
Thiếu niên thầm bĩu môi trong lòng, sau đó giơ tay ôm lấy một cánh tay của đối phương, nhưng vẫn cẩn trọng né tránh người mình ra, đồng thời giải thích: "Vừa rồi cháu xem kịch bản một lát."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ một lát, liền nói lại những nội dung quan trọng trong cuộc trò chuyện với Ôn Phi Vũ cho Diệp Tu Bạch biết.
Anh nghe xong liền hạ giọng nói: "Nếu như cần Cảnh Hoàn đầu tư, tôi sẽ nói với Mộ Tấn Hoa."
Diệp Sơ Dương: "... Nhưng chú còn chưa đọc kịch bản."
Vừa dứt lời thiếu niên liền thấy anh hơi cúi đầu, sau đó liền dùng chất giọng vô cùng lãnh đạm nói: "Kịch bản cậu thích chắc chắn không phải kịch bản dở."
Đối với ánh mắt của thằng nhóc nhà mình, Diệp Tu Bạch vô cùng tin tưởng.
Nếu không sao có thể tìm được anh chứ, đúng không nào?
Hơn nữa, đã là phim do thằng nhóc nhà mình đóng, nếu anh không ủng hộ thì thật không ra gì.
Diệp Tu Bạch sâu sắc thấy rằng, cho dù Diệp Sơ Dương lựa chọn kịch bản dở, anh cũng sẽ không do dự ra lệnh cho Mộ Tấn Hoa.
Có lẽ là người đang yêu trí tuệ thường không cao cho lắm.
Diệp Tu Bạch nghĩ vậy liền dắt tay thằng nhóc nhà mình lên lầu.
Chỉ có điều, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương lúc này đều không thể ngờ rằng, ngày hôm sau mấy chữ Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ cứ thế tằng tằng lên top tìm kiếm, làm dấy lên một trận thảo luận.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy tin tức này cũng chính là được nhân vật chính còn lại trong câu chuyện là đồng chí Ôn Phi Vũ gửi qua và xin lỗi.
Thiếu niên trả lời không sao xong liền nhấn mở link liên kết.
[Ngạc nhiên chưa! Lộ diện cảnh hẹn hò của Diệp Sơ Dương và thiếu tổng Giải Trí Tinh Quang!]
Diệp Sơ Dương: "..." Đúng là ứng với những lời đi hẹn hò mà cô nói với Diệp Tu Bạch.
Thiếu niên mặt không cảm xúc trợn ngược mắt, đang định hỏi Đoàn Kiệt thì kết quả điện thoại của Đoàn Kiệt đã gọi tới.
"Cửu thiếu!"
"Vâng!" Diệp Sơ Dương trong lòng còn đang mệt mỏi, liền đáp một tiếng.
Đoàn Kiệt đầu kia dường như cũng nghe ra được sự ủ dột trong giọng nói của Diệp Sơ Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.