Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: T.Hường

Beta: Snow



Sau khi Diệp Sơ Dương nghe vậy, đại khái cũng nghe ra từ trong ý tứ có một tia không cam lòng. Cô cong cong khóe miệng, đáy mắt nhiễm ý cười, “Tôi không giống lắm. Cậu không thể dùng tư duy của người bình thường để nghĩ tới tôi.”

Sau khi nói ra một câu không rõ ý tứ như vậy, Diệp Sơ Dương nhìn đối phương hơi hơi cau mày bộ dáng tựa hồ có chút ngơ ngác, ý cười trên mặt càng thêm thâm thúy.

Cô tiếp tục cười giải thích, “Tôi đã mở thiên nhãn, đối với hơi thở người ở nơi đây cùng với hơi thở của cỏ cây có thể phân biệt rất rõ ràng.”

Ngược lại mà nói, kỳ thực chính là sự tồn tại của bản thân con người cùng với sự tồn tại của cỏ cây là không giống nhau, lúc nãy mới làm cho Diệp Sơ Dương nhận ra sự tồn tại của Túc Ngũ.

Kỳ thực cùng bản lĩnh ẩn náu của Túc Ngũ không có sự khác biệt quá lớn.

Túc Ngũ nghe những lời nói này của Diệp Sơ Dương hiểu như không hiểu.

Anh biết thân phận Cửu Thiếu nhà mình không bình thường, là thầy phong thuỷ——

A không, nói kỹ càng thêm một chút, kỳ thực là một bậc thầy huyền học.

Cho nên vừa rồi bọn họ Cửu Thiếu nói mấy thứ này cùng huyền học cũng có chút quan hệ phải không?

Nghĩ đến đây, rối rắm trên mặt Túc Ngũ ít đi không ít, anh đối với thiếu niên khẽ gật đầu, thấp giọng nói, “Cảm ơn Cửu Thiếu đã giải đáp.”

Diệp Sơ Dương: “…… Không cần khách khí.”

Cô xem như phát hiện, trong đám người bên cạnh Diệp Tu Bạch, Túc Ngũ là người hoàn toàn kế thừa không hiểu phong tình của Diệp Tu Bạch. So với Túc Nhất cùng Túc Thất, thật sự là khô khan tẻ nhạt.

Nghĩ tới đó, khóe miệng cô giật giật một chút, trên khuôn mặt tinh xảo nhiễm vài phần bất đắc dĩ.

Sau một lúc lâu, cô mới lại lần nữa mở miệng dò hỏi, “Đi vào nhìn qua rồi chứ?”

“Còn chưa có, tôi vừa đến đây được nửa tiếng, Cửu Thiếu cậu liền tới đây.” Túc Ngũ nghiêm trang trả lời.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, sau khi suy tư một chút nói, “Được, chúng ta bây giờ liền đi xem xem.”

Sau khi dứt lời, Diệp Sơ Dương liền dẫn đầu đi về hướng ngôi miếu.

Thấy thế, Túc Ngũ tự nhiên cũng bước nhanh đuổi theo.

Đi khoảng chừng có mười mấy phút, Diệp Sơ Dương cùng Túc Ngũ hai người mới hoàn toàn đi đến trước mặt ngôi miếu.

Hiện ra ngôi miếu ở trước mặt bọn họ mới nhìn cùng với những ngôi miếu thông thường tựa hồ không có gì khác nhau. Thấp thấp trên tường rào vẽ những ký hiệu gì đấy, bên trong một tòa chủ điện mái hiên phi dương ——

“Cửu Thiếu, cậu xem cái ký hiệu này có phải có chút đặc biệt hay không?”

Túc Ngũ bỗng nhiên lên tiếng làm Diệp Sơ Dương nhất thời đem ánh mắt lần thứ hai đặt ở ký hiệu ở trên tường.

Theo như lời của Túc Ngũ nói, cái ký hiệu này xác thật có chút đặc biệt.

Một chữ cái viết hoa hoa theo tiếng Anh——D.

“Nếu như tôi đoán không sai, cái này hẳn là tên tiêu chí tổ chức nào đó của nước T?” Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, ra sức nhớ lại.

Khi cô vẫn còn là Diệp Sơ, bên ngoài du lịch nhiều năm như vậy, gặp qua những đồ vật kỳ quái cũng rất nhiều. Ở trong trí nhớ của cô giống như có sự tồn tại của chữ D này.

Nhưng là giờ phút này, Diệp Sơ Dương lại không nhớ gì cả.

Một bên Túc Ngũ nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Cửu Thiếu nhà mình kia, sau khi im lặng một chút nói, “Cửu Thiếu, nếu là nghĩ không ra không cần làm chính mình khó xử. Chờ đến khi tôi đi ra ngoài, có thể đi điều tra một chút.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đáp một tiếng “Được”.

“Chúng ta vào xem xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK