Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Vừa rồi Thường Tĩnh xuất hiện, chỉ là để mời dụ anh thôi.

Tô Dã tuy là đã ý thức được điểm này, nhưng thật hiển nhiên là đã không còn kịp nữa rồi.

Anh tháo mũ giáp xuống, sau đó báo cáo tình hình chính mình trong bộ đàm, liền từ trên lầu hai đi xuống dưới.

Mà giờ phút này, biết vương bài lớn nhất trong đội mình đã bại, đám người Mạc Tử Nghiên biểu tình có chút phức tạp.

Mạc Tử Nghiên kỳ thật còn tốt một chút.

Vì dù gì cô cũng biết Diệp Sơ Dương là người bản lĩnh như thế nào.

Nhưng đám người Ngân Tư Phỉ thì thật sự là bị chấn kinh rồi.

Nói cái gì mà là tay súng bắn tỉa cừ khổi, cái gì mà con át chủ bài, liền cúi chào như vậy sao?

Suy nghĩ cho tâm trạng tốt một chút.

“Được rồi, vẻ mặt đưa đám cái gì? Trận đấu còn chưa kết thúc đâu.” Bành Quảng Tuyên nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi phức tạp của Ngân Tư Phỉ, đạm thanh nói.

Mà ngay sau đó, anh liền vọt ra khỏi cửa, nã một phát súng.

Tức khắc, đỉnh đầu người nọ bốc khói.

*

Diệp Sơ Dương sau khi xử lý Tô Dã, bắt đầu không có sợ hãi. Vì đối diện chính là tay súng bắn tỉa Tô Dã, cho nên Diệp Sơ Dương chỉ cần chú ý mình anh ta mà thôi.

Còn những người khác, cô không để vào mắt.

Nhưng mà cũng đúng ngay lúc này, cô chợt cảm giác được một viên đạn chính hướng cô mà đến.

Thiếu niên tốc độ cực nhanh, nhảy lên, xoay người.

Viên đạn nhanh chóng xẹt qua cánh tay cô, cuối cùng không biết rơi xuống nơi nào rồi.

Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình, ánh mắt hơi ám.

Trong trận thi đấu này, quy định là chỉ có bị bắn trúng đầu mới hoàn toàn coi là đã chết. Cho nên hiện tại Diệp Sơ Dương chỉ coi là bị thương ở cánh tay thôi, lúc này vẫn là có năng lực chiến đấu.

Diệp Sơ Dương cũng không chần chừ, lập tức bắn đầu tấn công mạnh.

Năm phút sau, thi đấu lấy Bành Quảng Tuyên chết làm dấu chấm câu.

Cuối cùng tình huống là Diệp Sơ Dương bên này kiềm chế Mạc Tử Nghiên, sau đó tiến hành một phen cận chiến với Bành Quảng Tuyên, cuối cùng lấy Bành Quảng Tuyên thất bại mà chấm dứt.

Bành Quảng Tuyên đứng ở bên người Thường Tĩnh, nghe Tô Dã công bố kết quả, anh lại ngay lúc này cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay của mình.

Cảm giác dính dính nhão nhão.

Tư cập này, Bành Quảng Tuyên ánh mắt lập lòe một chút.

Tô Dã đem tình huống nói một lần hoàn chỉnh, sau đó ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một bên Bành Quảng Tuyên, nói một tiếng giải tán.

Cuối cùng, Bành Quảng Tuyên thừa dịp mọi người còn chưa rời đi, hô một câu “ Diệp Sơ Dương, cậu từ từ đã.”

Giọng nói rơi xuống, Diệp Sơ Dương lên tiếng sau đó liền quay trở lại bên người mấy người kia.

Đám người Mạc Tử Nghiên đối với việc này cũng chưa nói cái gì.

Trong trận thi đấu vừa rồi, Diệp Sơ Dương hiện hiện tốt như thế nào, bọn họ đều nhìn ra được.

Cho nên, trong suy nghĩ của bọn họ, chắc là đám người Bành Quảng Tuyên muốn giữ Diệp Sơ Dương lại để khem ngợi một phen.

Đám người Mạc Tử Nghiên toàn bộ đều rời đi.

Diệp Sơ Dương đứng trước mặt Tô Dã, Bành Quảng Tuyên và Thường Tĩnh, liếc mắt một cái, cô nhếch nhếch khóe miệng nói “Tìm một chỗ nói chuyện.”

Diệp Sơ Dương đã nói đến vậy. Người ngốc cũng nên nghe rõ trong đó có vấn đề gì.

Cơ hồ đều không do dự, Tô Dã liền mang theo Diệp Sơ Dương đi đến văn phòng của mình.

Ngồi đối diện bốn người, Diệp Sơ Dương đang định nói gì, cửa văn phòng liền bị mở ra.

Xuất hiện một người, không phải ai khác, chính là Mạc Đình Xuyên.

Mạc Đình Xuyên căn bản là nghe đám người Tô Dã nói kết thúc buổi huấn luyện, cho nên tự mình đến xem tình huống, chỉ là không ngờ rằng lại nhìn thấy Diệp Sơ Dương như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK