Thế nhưng cái khiến người ta thất vọng đó là không có gì cả.
Cậu thiếu niên trầm tư một lúc rồi gõ tên tiếng Anh của Bách Việt Phong.
Cái tên này là do lúc trước khi cô lưu số của Bách Việt Phong vào điện thoại, anh ta muốn cô chia rõ ra số trong nước và số nước ngoài nên một cái lưu là “Bách Việt Phong”, cái kia lưu bằng tên tiếng Anh.
Ngay lập tức màn hình liền hiển thị tư liệu có liên quan tới Bách Việt Phong.
Alex Bách, nhà dược học thiên tài chỉ mới hai mươi bảy tuổi, là chủ tịch hội y dược học nước Y…
Diệp Sơ Dương: “……?”
Cậu trẻ trông có vẻ chẳng nghiêm túc gì kia lại chất như vậy sao? Không phải chứ, chắc là cùng họ cùng tên thôi nhỉ?
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy nhưng ngay lập tức ngón tay cô vừa lướt xuống thì màn hình liền hiện ra một bức ảnh, đó chính là Bách Việt Phong với khuôn mặt nghiêm túc mặc áo blouse trắng ngồi ở trong phòng thí nghiệm.
Diệp Sơ Dương: “……” OK, xác nhận đây chính xác là cậu trẻ Bách Việt Phong của cô.
Xem ra cậu trẻ nhà cô là một nhân vật không muốn phô trương.
Mà cũng có thể nói là người có mối quan hệ tốt với Diệp Tu Bạch sao có thể là một kẻ chơi bời lêu lổng được.
Diệp Sơ Dương nheo mắt suy nghĩ một hồi rồi bất giác cười, cô bỏ điện thoại xuống rồi đi ngủ.
Kể từ khi Diệp Sơ Dương mở thiên nhãn thì buổi tối cô không đóng cửa sổ khi đi ngủ. Ban đêm là thời gian vạn vật nghỉ ngơi, nhưng đồng thời khi đó thì những thực vật hoa cỏ không có ánh sáng mặt trời sẽ tỏa ra linh khí dưới ánh trăng.
Còn hành động này của Diệp Sơ Dương là để hấp thụ linh khí được tốt hơn.
Diệp Sơ Dương lúc này giống một đứa trẻ ăn không biết no, cô gắng hết sức để hấp thụ linh khí giữa trời đất.
*
Một đêm qua đi, cậu thiếu niên trên giường mở mắt.
Đôi mắt đào hoa dài hẹp vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không nhìn ra được chút mơ hồ khi vừa thức dậy.
Diệp Sơ Dương bò ra khỏi giường đi tắm rồi cô tự làm cho mình một bữa sáng.
Bữa sáng vừa xử lý xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô quay đầu nhìn, lông mày hơi chau lại.
Mấy hôm nay căn hộ của cô sao vậy? Sao cứ có người tới tìm cô thế? Rõ ràng lúc trước không như vậy.
Diệp Sơ Dương ngước mắt lên trời ngao ngán rồi quay người ra mở cửa.
Người lúc này đứng trước cửa không phải Bách Minh Nguyệt mà cũng chẳng phải Bách Việt Phong, đó là một người mà DIệp Sơ Dương lâu rồi không gặp.
Triệu Vũ Hành.
Không thể không thừa nhận rằng khoảnh khắc khi nhìn thấy Triệu Vũ Hành Diệp Sơ Dương cảm thấy khá là bất ngờ.
Rất rõ ràng, Triệu Vũ Hành dường như cũng cảm nhận được sự bất ngờ của Diệp Sơ Dương, anh ta chỉ cười bất lực: “Xin lỗi nhé Diệp Tử, chưa kịp nói trước đã đến tìm cậu rồi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền lắc lắc đầu.
Cô nhường đường rồi đưa Triệu Vũ Hành vào phòng khách ngồi: “Anh muốn uống gì.”
“Gì cũng được.”
“OK.”
Tuy Triệu Vũ Hành nói vậy nhưng Diệp Sơ Dương vẫn vô cùng lịch sự pha một cốc cà phê. Đãi ngộ này so với Bách Minh Nguyệt hôm qua quả là một trời một vực.
Cô đặt cốc cà phê tới trước mặt Triệu Vũ Hành rồi nghiêng nghiêng đầu vô cùng tò mò hỏi: “Anh Triệu tìm em có việc à?”
Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, khuôn mặt Triệu Vũ Hành liền nở một nụ cười vừa ngại ngùng vừa bất lực: “Đúng là có chuyện.”