Diệp Sơ Dương tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục lướt đến những bình luận trên đầu.
- -----“Nghiêm túc mà nói, tôi thật sự cảm thấy Diệp công tử và chú út thật sự xứng đôi. Mẹ nó, các người sao lại là người thân chứ?”
- -- “Tôi nghĩ là, cả đời này tôi sẽ phải đẩy thuyền công tử và chú út thôi. Tuy các bạn biết là họ không thể ở bên nhau, nhưng họ làm gì có quan hệ gì đâu chứ, dù sao tôi vẫn luôn chờ đợi, ha ha.”
- ------“Woa, chú út và Diệp công tử hẹn hò sao? Lúc này phải nhắc đến tiền đồ của @Cẩm Tú? Sao bạn trai cô lại không tìm cô ăn cơm vậy? [xua tay]”
- ----“Ha ha ha ha, bạn bên trên quả thực là thiên tài. Quan hệ giữa Diệp công tử và chú út thật sự là tốt đó, họ thật xứng đôi.”
- ----“Woa woa, hãy giơ cao biểu ngữ Couple của hai người này lên nào!”
.......
Diệp Sơ Dương đang xem nghiêm túc, phía sau Diệp Tu Bạch cũng xem thật nghiêm túc. Sau khi xem xong, anh gật gật đầu “Kỳ thực các fans của cậu đúng là có mắt, chỉ là không có can đảm.”
Diệp Sơ Dương: “..........”
Chú nói vậy là.
Thực tế thì, Diệp Sơ Dương cảm thấy bọn họ nghĩ như vậy mới đúng. Vì trong mắt bọn họ, Diệp Tu Bạch và cô vốn dĩ là quan hệ chú cháu, chưa kể đến là mấy người kia còn không biết bọn họ không có quan hệ huyết thống, mà cho dù biết, có khi cũng chưa chắc đã nghĩ họ là một đôi.
Điều này có thể không thể tưởng tượng được.
Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương thở dài một hơi, cô ở trong lòng ngực anh xoay người, sau đó ngồi đối mặt với Diệp Tu Bạch. Đưa tay chọc chọc mặt anh, nhỏ giọng hỏi “Chú nói xem chuyện của đôi ta phải làm sao bây giờ? Cứ giấu diếm mãi như vậy cũng không thể.”
“Chờ không được rồi?” Người đàn ông đưa tay sờ đầu người trước mặt, cúi đầu chạm trán đối phương, ánh mắt mang ý cười hỏi.
Diệp Sơ Dương cảm thấy mình đang nói chuyện nghiêm túc, kết quả lúc này lại khen ngược, Diệp Tu Bạch liền trực tiếp hỏi cô một câu “Chờ không được rồi”?
Chỉ một câu đơn giản như vậy, liền đem cảm giác bi thương của Diệp Sơ Dương tan đi không còn một mảnh.
Cô vô ngữ run rẩy khóe miệng, một bàn tay liền để trên mặt anh, mạnh dạn đem mặt Diệp Tu Bạch qua một bên, “Cháu nói nghiêm túc đấy. Chú đừng có cho là cháu đang quá lên.”
Diệp Tu Bạch nghe vậy, cười cười, sau đó anh thả lỏng người dựa vào sofa, ôm Diệp Sơ Dương vào lòng ngực, nói “Tôi đã nói chuyện với lão gia, hỳ hạn còn 3 tháng nữa.”
“Cái này cháu biết.”
Kỳ thật nếu nói quan hệ giữa hai người bọn họ mà bị người khác biết, người khác thấy họ thế nào cũng không sao cả, quan trọng nhất vẫn là Diệp lão gia.
Từ đầu tới cuối, Diệp Sơ Dương lo lắng đều là Diệp lão gia.
Hiện tại cũng giống vậy.
Diệp Tu Bạch nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ nhắn của cô, động tác mang theo vài phần trấn an, anh thấp giọng nói “Đừng nóng vội. Có một số việc, có lẽ cậu sẽ nằm ngoài dự đoán của cậu.”
Đột nhiên nghe được một câu ý vị không rõ ràng như vậy, Diệp Sơ Dương đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Cô chớp chớp mắt, lên tiếng. Tuy trong lòng có vài phần bất đắc dĩ, nhưng lúc này Diệp Tu Bạch đã nói như vậy rồi, thì cô cũng không hỏi đến nữa.
Dù sao nghe giọng điệu của Diệp Tu Bạch, chắc chắn là đều đã biết chuyện gì rồi.
Diệp Sơ Dương từ trong lòng ngực anh đứng lên, ngay sau đó lại kho khom lưng hôn lên môi anh một cái, cô híp mắt cười nhạt nói “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút thôi. Ngủ ngon.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Tu Bạch bỗng nhiên túm chặt thiếu niên lại.