Tại sao trong miếng phế liệu lại có phỉ thúy pha lê?
Nên hiểu rằng phỉ thúy loại pha lê tốt hơn nhiều so với loại băng. Những khối đá thô thường ngày dù có to cũng chẳng có cơ hội cất giấu pha lê bên trong.
Bây giờ thì tốt rồi, phế liệu của ông cũng có thể cắt ra phỉ thúy.
Và, chỉ năm trăm đồng đổi lấy mấy trăm ngàn.
Trái tim của ông chủ lại một lần nữa vỡ tan tành, không thể nào chắp vá thêm được nữa.
Diệp Sơ Dương và Lục Diệc Nhiên lúc này đương nhiên không biết được tâm trạng phức tạp của ông chủ, hiện hai người đang càn quét điên cuồng những khối đá thô vừa mắt được bày bán ở các gian hàng.
Sau nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, trong tay Lục Diệc Nhiên vác theo một túi da rắn, trong đó chứa đầy các loại đá thô lớn nhỏ.
Diệp Sơ Dương khoanh tay đứng ở bên cạnh, ung dung dõi nhìn cậu nhóc đang khoe khoang mình có sức lực mạnh mẽ không cần người khác giúp đỡ vẫn có thể vác túi đá thô rời khỏi.
Vầng trán của Lục Diệc Nhiên vã đầy mồ hôi hột, cả người thở hổn hển như con chó bị nóng sắp chết trong buổi trưa mùa hè.
Dõi nhìn hơn nửa ngày trời, rốt cuộc không chịu đựng được nữa thì Diệp Cửu thiếu mới cười lên tiếng hỏi: "Sao nào, có cần tôi giúp đỡ không?"
"Không cần!" Hai chữ, cậu nhóc trả lời vô cùng rõ vang.
Lục Diệc Nhiên đứng thẳng lưng, sau đó chống nạnh thở dốc. Sau khi thở xong, Diệp Sơ Dương bèn thấy nó móc điện thoại ra, ngón tay mềm mại bấm phạch phạch trên màn hình sau một hồi, gọi một cuộc đi.
"Cậu ơi! Cầu viện trợ! Người ta mua rất nhiều đồ cho anh Diệp, nhưng xách không nổi!"
Diệp Sơ Dương: "..." Cho nên không cần cô giúp đỡ, kết quả vừa xoay người đã nhờ đến sự giúp đỡ của cậu mình.
Lục Diệc Nhiên thật ma lanh.
Thiếu niên đứng bên cạnh bó tay nhếch môi cười nhẹ, nhưng không nói gì.
Và ngay lúc này, Lục Cảnh Hoành đồng ý với Lục Diệc Nhiên gác máy điện thoại, ngước mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, đôi chân dài bắt chéo đang ngồi trên chiếc ghế sofa, bỗng cười phì ra tiếng: "Không ngờ Diệp Cửu thiếu trông bề ngoài lẫn bên trong chả có gì khác biệt cả."
Một câu nói không rõ ràng bỗng khiến Diệp Tu Bạch mở mắt.
Anh đâu có ngủ thật, đương nhiên cũng nghe thấy nội dung trò chuyện khi nãy giữa Lục Diệc Nhiên và Lục Cảnh Hoành.
Vì vậy, anh lạnh lùng liếc Lục Cảnh Hoành một cái, lạnh giọng đáp, "Tiểu Cửu được cưng chiều từ nhỏ, yếu đuối là chuyện bình thường."
"Chậc, đàn ông mà, sau này ngay cả chuyện ẵm vợ cũng bất lực sao được?" Lục Cảnh Hoành hiển nhiên không dễ dàng từ bỏ cơ hội đả kích Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương.
Mối quan hệ năm xưa của anh ta và Diệp Tu Bạch tệ thế nào, đâu thể chỉ vì mấy năm dịu xuống mà có thể xóa sạch sao?
Sao có thể được.
Hiện giờ anh ta và Diệp Tu Bạch chỉ là học tập cách cất giấu tâm tư của mình kĩ lưỡng hơn mà thôi.
Nhưng bây giờ cả căn phòng này cũng chỉ có hai người bọn họ, cũng có thể được tùy hứng.
Lục Cảnh Hoành sắp sẵn ý định này, khuôn mặt để lộ nụ cười cợt.
Thấy vậy, Diệp Tu Bạch im lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi mở lời: "Cậu ta không thích phụ nữ, sau này không cần ẵm phụ nữ."
Lục Cảnh Hoành bỗng nghe được câu nói như vậy chưa kịp phản ứng.
Khoảng một phút sau mới hiểu rõ ý người đàn ông nói và mở to đôi mắt, lập tức đáp trả:, "Phụ nữ ẵm không nổi, chẳng lẽ anh còn nuôi hi vọng cậu ta ẵm nổi đàn ông sao?"
"Tại sao không phải là đàn ông ẵm cậu ta?" Diệp Tu Bạch bình tĩnh trả lời, im lặng liếc lấy hắn.
Thiếu niên thanh mảnh như Tiểu Cửu, đương nhiên thuộc dạng đối tượng được cưng chiều, đương nhiên được người bên cạnh ẵm mới đúng.