Khi cô và Trâu Đực thi đấu không hề giở thủ đoạn nào cả.
Vì thế bốn từ "không giỏi bằng tôi" không hề nói sai.
Diệp Sơ Dương vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười nhìn người phụ trách đang tức giận điên người kia, nụ cười của cô mỗi lúc một thâm sâu.
Giám đốc Dương rõ ràng vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng bị một câu nói bất ngờ vang lên bên cạnh ép nuốt xuống bụng.
"Giám đốc Dương, dám cá độ thì dám chịu thua. Không biết chừng nào anh định kí hợp đồng chuyển nhượng với chúng tôi đây?"
Người nói chính là Túc Nhất, người thanh niên lúc này đang lạnh lùng nhìn anh ta, khiến giám đốc Dương nghĩ ngay tới người chết.
Nếu như chỉ là một mình Diệp Sơ Dương, giám đốc Dương cho rằng mình tuyệt đối sẽ không để đối phương rời khỏi đường Trường Long, nhưng lúc này, sau lưng Diệp Sơ Dương là cả đế quốc Diệp Thị, anh ta thực sự không có gan ra tay với cô.
Huống hồ bây giờ ra tay cũng đã quá trễ.
Trâu Đực đã thua cuộc đua này, Cra cũng đã thua địa bàn ở đây.
Ánh mắt giám đốc Dương cay độc, trầm ngâm nhìn mấy người trước mặt. Cuối cùng khóe miệng chỉ nở một nụ cười mỉa mai: "Nếu như Diệp Thị muốn thứ Cra vứt đi, vậy thì cho các người."
Thế nào là chết rồi còn già mồm? Giám đốc Dương chính là người như vậy.
Tuy nhiên còn có một câu: "Núi này cao còn có núi khác cao hơn."
Ngay sau khi anh ta dứt lời, Diệp Sơ Dương vội vàng "haizz" một tiếng, sau đó mỉm cười nói: "Đợi chút, ai nói Diệp Thị chúng tôi lấy thứ các người vứt đi?"
"Ý của các người là gì?"
"Ý của Diệp Thị chúng tôi là, nơi này cảnh đẹp, hơn nữa lại được thiên nhiên ưu ái, đương nhiên phải trả về cho tự nhiên." Ánh mắt Diệp Sơ Dương thản nhiên, "Địa bàn đường Trường Long này, Diệp Thị chúng tôi sẽ không động vào. Chỉ phá bỏ con đường này của các người thôi."
Cái quái quỷ gì vậy!
Túc Nhất vẻ mặt đần thộn nhìn thiếu niên trước mặt, không thể định thần lại được sau câu nói của Diệp Sơ Dương.
Cửu thiếu của họ có ý gì vậy?
Dựng một cái Flag trước mặt bao người thế này?
Mẹ ơi, tâm thần.
Nếu như không phải vì khu vực đường Trường Long này có tác dụng với bọn họ, hôm nay bọn họ xuất hiện ở đây làm gì?
Túc Nhất sắp bị người thừa kế của Diệp Thị làm cho tức chết, nhưng quay đầu lại nhìn Tam gia nhà họ, hình như trên mặt đối phương không hề tỏ thái độ ngạc nhiên hay tức giận gì cả?
Túc Nhất lập tức có chút mơ hồ không hiểu.
Tuy nhiên, không đợi anh ta suy nghĩ rõ ràng việc này, giám đốc Dương đã lên tiếng ngắt quãng suy nghĩ của anh ta.
"Ha ha, nếu là vậy, hi vọng các người nói được làm được. Nếu không thể diện của Diệp THị các người chắc sẽ không giữ được." Nói xong câu nói này, giám đốc Dương mỉm cười đầy ẩn ý với Diệp Sơ Dương, sau đó quay người bước đi."
Kết quả, anh ta vừa mới quay người đi, một bàn tay trắng như ngọc đặt liền lên vai anh ta.
"Tôi nói giám đốc Dương này, anh vội gì chứ. Đừng quên còn một việc chưa giải quyết đấy." Diệp Sơ Dương dùng lực, kéo ngược người đang nghiến răng chống đối quay lại. Cô giơ tay ra, lòng bàn tay đặt trước tầm nhìn của đối phương, mỉm cười nói: "Phần thưởng hạng nhất như đã hứa là thiệp mời của chính phủ M, đưa đây rồi hãy đi."
"..."
Giám đốc Dương nhìn Diệp Sơ Dương chằm chặp, như thể muốn nhìn thủng một lỗ trên người đối phương.
Tên khốn Diệp Sơ Dương này đã làm chết tay đua máu mặt của Cra, khiến bọn họ mất đi khu đất đường Trường long, bây giờ lại đòi thư mời của chính thủ M? Ai cho hắn làm vậy?