Lặng lẽ một lát, cô mới nói: "Cám ơn vị huynh đệ "Tôi là bạn trai của Diệp Sơ Dương" đã thưởng 100 bảo kiếm? Huynh đệ, chúng ta thương lượng một chút, anh có thể sửa tên không? Tôi cứ cảm thấy mình thực sự hẹn hò đồng tính."
Hơn nữa lại không phải là hẹn hò với chú út.
Điều này khiến Diệp Sơ Dương rất có áp lực tâm lý.
Chỉ có điều, vị huynh đệ có ID "Tôi là bạn trai của Diệp Sơ Dương" dường như không nghe thấy lời của Diệp Sơ Dương, người lại càng hào hứng tặng quà hơn nữa.
Diệp Sơ Dương đếm thử một lượt.
Vị huynh đệ này mỗi lần đều tặng 10 bảo kiếm, một lần tặng mười mấy hai mươi lần, đúng là đại gia trong số các đại gia, tiêu tiền như rác.
Cho tới khi Diệp Sơ Dương kết thúc livestream, người huynh đệ đó mời ngừng thưởng.
Diệp Sơ Dương mở phần mềm livestream, đếm thử số lượng bảo kiếm thu hoạch được trong chiều nay.
Tổng cộng hơn hai nghìn thanh.
Hai nghìn thanh trong số đó đều là của vị huynh đệ tự xưng bạn trai của cô tặng.
Quả nhiên là người giàu có đặc biệt lắm tiền.
Diệp Sơ Dương lắc đầu cảm khái, thấy thời gian quả thực không còn sớm nữa mới bắt đầu làm bữa tối ngày hôm nay.
Hơn một giờ đồng hồ sau, thiếu niên bày toàn bộ các món ăn ngày hôm nay lên bàn sau đó mới quay người tới tủ lạnh lấy ra một chiếc bánh oreo kem caramel và một chiếc bánh kem tuyết ca-cao.
Nhìn hai chiếc bánh kem vô cùng đáng yêu, Diệp Sơ Dương không kìm được liền lấy thìa cắm vào bánh kem tuyết ca-cao, không hề do dự múc ngay một thìa to cho vào miệng.
Ngay lập tức cả khoang miệng đều là mùi vị thơm ngon của ca cao.
Cô vui vẻ nheo mắt, ngón tay tiếp tục thò về phía bánh kem nhưng ngay sau đó liền bị một bàn tay mát lạnh giữ chặt.
Cô lập tức mở to mắt, nhìn chú út nhà mình đang đứng trước mặt, khẽ cúi lưng, một tay giữ chặt lấy bàn tay mềm mại như không xương của cô.
Diệp Sơ Dương nhìn đối phương rồi lại nhìn bàn tay tội lỗi của mình, cuối cùng vội vàng nhét bánh kem trong tay vào bàn tay còn lại của anh, cười hì hì nói: "Chú út sao ra sớm vậy?"
"Không ra sớm sao có thể bắt quả tang một con mèo đói đang ăn vụng?" Người đàn ông nửa đùa nửa thật, giọng nói có xen lẫn ý cười.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền cảm thấy lúng túng.
Cô xoa mũi, sau đó đảo mắt, bắt đầu nói xằng nói cuội: "Chẳng qua là vị cháu sợ không ngon nên mới nếm thử trước."
Nói xong cô lại muốn thè lưỡi liếm chút ca-cao còn dính lại bên miệng. Chỉ có điều đúng lúc này, người đàn ông đứng trước mặt vẫn giữ chặt tay cô, cúi ngay người xuống, hôn lên môi cô.
Anh nhẹ nhàng liếm hết chỗ ca-cao dính bên miệng và khe khẽ bật cười.
Một lát sau anh mới đứng thẳng dậy, đôi mắt phượng ánh lên nụ cười: "Rất ngọt."
Diệp Sơ Dương: "Lão dê xồm."
Bất ngờ nghe được ba từ đó, Diệp Tu Bạch cũng không giận, lại còn rất đồng tình gật đầu: "Cậu nói rất đúng."
Diệp Sơ Dương: "..." Chú út nhà cô từ sau khi hẹn hò yêu đương với cô xong càng ngày càng mặt dày rồi.
Lợi hại, lợi hại.
Diệp Sơ Dương trong lòng vẫn còn cảm khái, kết quả ngay lập tức được anh dắt tay tới ngồi xuống bàn ăn, nhướng mày hỏi: "Nói chứ, không định giải thích với tôi chuyện của cậu và tên nhóc nhà họ Ôn sao?"