Cô có thể nói một cách rõ ràng là Diệp Tu Bạch nổi giận rồi.
Nhưng vì cái gì cơ chứ?
Cô đây này, tự nhiên nổ ra cái chuyện này cô còn đang tức giận đây!
Diệp Sơ Dương ngước mắt lên trời ngao ngán, hậm hực lôi ghế ra ngồi phịch xuống: “Quan hệ thù địch.”
“Cậu thích cậu ta, theo đuổi cậu ta.” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, thần sắc lạnh lùng.
Diệp Sơ Dương: “……” Theo đuổi cái con mẹ nhà nó chứ, đó là bản tôn Diệp Sơ Dương chứ nào phải cô.
Nhưng mà~~
Nhưng bây giờ cô đã là Diệp Sơ Dương rồi, dẫu rằng cô không cam tâm thì cũng phải chịu trách nhiệm thay đối phương thôi.
Cậu thiếu niên có chút đau đầu lấy tay day day ấn đường, sau đó vô cùng bất lực nói: “Chú út à, người lúc trước bên cạnh chú chưa từng nói về sự tồn tại của Ngu Nhan Trạch sao?”
Năm đó Diệp Sơ Dương vì chuyện của Ngu Nhan Trạch mà bị Khổng Kha Hàm lôi vào ngõ đánh cho một trận, cô không tin là chuyện này Diệp Tu Bạch không hay biết gì.
Dù gì thì Diệp Tu Bạch trước giờ vẫn luôn đặt người bên cạnh cô.
Người đàn ông đột nhiên nghe thấy câu này, anh vô thức ngây ra một lúc rồi đầu óc lập tức nghĩ ra cái gì đó~~
Thoắt ẩn thoắt hiện, dường như quả thật là anh có nhớ đến một vài cảnh tượng có liên quan tới Ngu Nhan Trực nhưng nó quá mơ hồ.
Anh lại nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt: “Thế nên là cậu thực sự thích cậu ta.”
“Không thích.” Diệp Sơ Dương hậm hực trả lời.
Thích cái đồ ngớ ngẩn đó sao, người như vậy đem đến tận cửa tặng không cô cũng chả thèm.
Ngô Nhan Trạch chính xác là kiểu người làm gái lại còn muốn lập biển trinh tiết, buồn nôn chết đi được.
Thích được người khác ái mộ nhưng lại làm ra cái vẻ thanh cao từ chối.
Kể cả là đối với Diệp Sơ Dương trước đây, Ngô Nhan Trạch cũng có cảm giác như vậy.
Cậu ta ghét kiểu tình yêu đồng tính nhưng đến ngay cả bản thân cũng không nhận ra đó là bản thân thích thú với cảm giác kiêu ngạo “đến ngay cả con trai cũng thích mình”.
Ngay từ lần đầu gặp Ngu Nhan Trạch cô đã nhìn thấu cậu trai này rồi.
Nghĩ tới đây, cô trầm mặc bĩu môi, mãi lúc sau mới thong thả cười nói: “Cháu đã bảo rồi, cháu thích kiểu như chú út, Ngu Nhan Trạch và chú quả thật là một trời một vực đó!”
Nói thật lòng thì quả đúng là Diệp Sơ Dương thích kiểu như Diệp Tu Bạch.
Đáng tiếc là người đàn ông trước mắt lại chẳng hề tranh giành quyền lợi, nếu không thì thật sự đã khiến lão gia nhà cô tức chết rồi.
Cái chuyện táng tận lương tâm này có đánh chết cô cũng không làm.
Thế là Diệp Sơ Dương lại cảm thấy khó hiểu thở dài một tiếng.
Diệp Tu Bạch chỉ vì một câu nói mà trở nên trầm ngâm, bây giờ anh lại quay sang thấy tên nhóc con nhà mình đang thở dài một cách khó hiểu: “……”
Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Tu Bạch bỗng nhiên hỏi: “Tìm kiếm hot đã xử lý hết chưa?”
“Xử lý xong rồi ạ.” Cậu thiếu niên chống cằm, bất giác cảm khái một tiếng: “Cái giới này lắm chuyện đau đầu thật đấy.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch vô cùng tán đồng gật gật đầu rồi nói: “Cậu có thể rút khỏi giới giải trí?”
Rút khỏi giới giải trí?
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ cái này chả thực tế chút nào.
Cô không kế thừa nhà họ Diệp, vậy thì sau này tiền của Diệp gia chẳng liên quan gì tới cô hết. Cô không tranh thủ kiếm ít tiền bây giờ thì sau này há chẳng phải nghèo mà chết sao?
Vừa nghĩ tới cảnh đó, Diệp Sơ Dương lại thấy rùng hết cả mình, sau đó cô liền kiên quyết từ chối.
“Không được, cháu nghèo lắm, cháu phải nỗ lực kiếm tiền để bước tới xã hội tân tiến, cố gắng để mấy năm nữa thu nhập tăng gấp đôi.
Diệp Tu Bạch: “……Tôi nuôi cậu.”
Ba chữ vừa dứt, cả văn phòng chìm ngập trong sự tĩnh lặng.
Diệp Sơ Dương: “……”
Diệp Tu Bạch: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Diệp Tu Bạch: “……”