Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng là rất giống tính cách của anh chị!"

"Lại chả phải, anh trai tôi chính là một tên lưu manh." Mạt Tử Nghiên bật cười: "Có điều anh ấy nói nhiều điều rất đúng. Ví dụ như việc của Diệp Tam gia. Trước đây tôi cũng nhìn thấy có rất nhiều cô gái ve vãn nhưng hình như kết quả cuối cùng chỉ có một."

Đó chính là thất bại.

Nói thực lòng, Mạt Tử Nghiên cũng từng nghĩ rốt cuộc Diệp Tu Bạch sẽ thích người con gái thế nào...

Xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, gia thế hiển hách?

Kết quả là người cô nhìn thấy lúc này khác một trời một vực với người trong tưởng tượng của cô.

Đương nhiên cái một trời một vực ở đây chủ yếu là giới tính.

Mạt Tử Nghiên có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tới cuối cùng người Diệp Tu Bạch thích lại là đàn ông. Hơn nữa còn là người có chút ít quan hệ với Diệp Tu Bạch.

Sở thích này đúng là rất đặc biệt.

Có điều...

Mường tượng một chút về hình ảnh khi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đứng gần nhau, hình như cũng rất xứng đôi vừa lứa.

Khi Mạt Tử Nghiên đang nheo mắt ngẫm nghĩ, Diệp Sơ Dương ngồi bên liền xoa cằm, dáng vẻ có phần ngờ vực: "Tôi nói chị, có phải đã nhận tiền của Diệp Tu Bạch không? Sao cứ nói tốt cho anh ta vậy?"

Mạt Tử Nghiên: "... Lộ liễu vậy sao?"

Diệp Sơ Dương nghe vậy gật đầu không do dự.

Mạt Tử Nghiên: "..."

Có thể là do khả năng diễn xuất của cô vẫn chưa tới nơi tới chốn.

Chưa gì đã bị Diệp Sơ Dương nhìn ra rồi. Mạt Tử Nghiên chỉ có thể xua tay, sau đó giải thích với Diệp Sơ Dương: "Lúc trước tôi nói với anh trai tôi việc ông tôi muốn tác hợp cho tôi và cậu. Sau đó anh trai tôi nói rằng, để đề phòng Diệp ta gia nổi ghen tức giận, có thể ra sức nói tốt về anh ta trước mặt cậu. Tôi đã suy nghĩ rất thận trọng, cảm thấy rất có lí."

Diệp Sơ Dương: "..." Nếu như gã Diệp Tu Bạch đó nghe được những lời này, chắc chắn cũng rất có lý.

Thiếu niên bật cười lắc đầu nhưng cũng không nói gì nữa.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Sơ Dương đã cảm nhận được thiện ý tới từ ngự tỉ Mạt Tử Nghiên này dành cho cô.

Không thể không thừa nhận, Mạt Tử Nghiên đúng là một người không tồi, nếu như là bạn cũng không tới nỗi nào.

***

Diệp Sơ Dương ra khỏi nhà hàng ngồi lên xe chuyên dụng về lại khách sạn.

Trong thời gian này Đoàn Kiệt có nói một số việc liên quan tới quay quảng cáo.

"Cửu thiếu, vừa rồi Allen có liên hệ với tôi, nói rằng ngày mốt bắt đầu quay. Địa điểm quay ở một bãi biển phía tây." Nói xong, Đoàn Kiệt liền giao tài liệu đã chuẩn bị sẵn cầm trên tay cho Diệp Sơ Dương.

Thấy Diệp Sơ Dương cầm lấy, anh trầm ngâm một lát cuối cùng vẫn lựa chọn nhắc nhở cô: "Tôi lên mạng tra về bãi biển đó, là một khu du lịch rất nổi tiếng, vì thế tới lúc quay chắc sẽ đông người."

Ý của Đoàn Kiệt rất rõ ràng.

Là nhắc Diệp Sơ Dương khi quay phim cẩn thận đám đông xô đẩy dẫn tới xảy ra chuyện, còn cả việc fans cuồng nữa.

Nghe lời quản lý của mình, Diệp Sơ Dương liền gật đầu.

"Tôi biết rồi, tới lúc đó tôi sẽ chú ý. Anh vất vả rồi."

Nghe vậy Đoàn Kiệt bất giác bật cười: "Đây vốn là chức trách của tôi, đâu có thể nói vất vả hay không vất vả." Hơn nữa nói thực lòng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Đoàn Kiệt dẫn dắt Diệp Sơ Dương, anh cảm nhận sâu sắc được rằng dẫn dắt Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng hơn dẫn dắt các nghệ sĩ bình thường khác rất nhiều.

Bởi thân phận của Diệp Sơ Dương không giống họ, trong Cảnh Hoàn thậm chí là cả showbiz, có thể nói rằng Diệp Sơ Dương muốn gì cũng được. Có khác biệt rất lớn với những nghệ sĩ phải vật lộn khó khăn tranh giành tài nguyên.

Đây chính là sự cách biệt về thân phận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK