Chẳng qua, điều khiến ông ta bất ngờ chính sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương ở đây.
Theo như ông được biết, ở đây đáng lẽ không có vị chủ nhân nào họ Diệp mới đúng.
Adelson ngẫm nghĩ, thu toàn bộ suy tư về, cúi mắt nhìn Lục Diệc Nhiên.
Kế đó cậu nhóc chớp mắt, bất chợt nói: "Bác Adelson, cháu và anh Diệp đã bàn tính kĩ, anh sẽ dắt cháu ra ngoài chơi."
Ơ?
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn sang cậu nhóc bên cạnh.
Cô chẳng nhớ khi nào mình hứa với cậu nhóc sẽ dắt nó ra ngoài chơi?
Ngay lúc Diệp Sơ Dương cúi đầu, cậu nhóc ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười tươi rói: "Anh, anh dắt em ra chơi chút nhé. Cậu không ở đây, em một mình buồn chán lắm."
Nói đến mấy chữ sau, khuôn mặt đang cười bỗng trở nên u uất, chiếc miệng nhỏ bĩu xuống, đôi mắt ứa đầy nước.
Diệp Sơ Dương: "..." Kĩ năng diễn này không gia nhập vào làng giải trí hơi bị uổng.
Cô bất lực bóp trán, quay sang nhìn quản gia mặc bộ âu phục đuôi tôm: "Ý của bác Adelson thế nào? Nếu không yên tâm, có thể gọi điện báo Lục Nhị gia một tiếng."
Nghe thế, Adelson im lặng một hồi, vẫn quay người đi gọi điện.
Ông phục vụ nhà họ Lục bao nhiêu năm nay, đối đãi với Lục Diệc Nhiên hệt như đối đãi với con cháu ruột thịt của mình. Đương nhiên không muốn Lục Diệc Nhiên buồn bã.
Vài giây sau, Adelson đi đến trước mặt Diệp Sơ Dương, hơi gập người, nhẹ giọng và tôn kính bảo: "Vậy làm phiền Diệp Cửu thiếu chăm sóc cho tiểu thiếu gia. Nếu có gì cần, hãy liên hệ với chúng tôi ngay."
"Được." Diệp Sơ Dương gật đầu, mới vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu nhóc, cười bảo: "Đi thôi, dù sao cũng bảo tôi dắt đi chơi mà."
"Vâng! Anh đợi em chút, em đi lấy ví tiền! Lúc đó anh muốn ăn gì, muốn mua gì thì nhớ nói với em nhé!"
Diệp Sơ Dương: "..."
*
Bang Govo.
Một vùng đất hoang mênh mông rộng lớn, Lục Cảnh Hoành tựa bên gốc cây cằn cỗi, ánh mắt lướt qua làn khói súng, cuối cùng đặt lên người đàn ông bên cạnh.
"Nhóc nhà cậu sao cũng có mặt ở nước L, nhớ cậu đến nổi không chịu được chạy tới đây tìm cậu rồi à?"
Nghe thế, Diệp Tu Bạch lườm ngay anh ta một phen, lạnh giọng đáp: "Cậu ta đến đây để đóng phim."
"Chậc. Diệp Tu Bạch, cậu đổ rồi sao?" Lục Cảnh Hoành nghe thấy câu trả lời, bỗng cười đểu: "Nhưng cậu cũng thật lợi hại, cháu của mình cũng dám mon men, không sợ Diệp lão đánh chết cậu sao."
Khi Lục Cảnh Hoành còn đi học chung với Diệp Tu Bạch từng gặp gỡ một lần với Diệp lão.
Anh có ấn tượng tốt về Diệp lão, cũng như Diệp lão có ấn tượng tốt về anh.
Nhưng mà, tính cách của Diệp lão đích thực rất nóng nảy.
Nếu biết con trai của mình có chuyện mờ ám với đứa cháu…
Khung cảnh đó, tuyệt đối phong ba bão táp, chẳng thể lường trước được điều gì.
Vài giây ngắn ngủi, trong đầu Lục Cảnh Hoành đã lướt qua cực nhiều hình ảnh ngoạn mục. Nhưng ngó lơ biểu cảm của người đàn ông bên cạnh.
Chẳng biết qua bao lâu, Lục Cảnh Hoành mới nghe giọng nói khàn của người đàn ông vang lên: "Cậu cảm thấy tôi thích cậu ta?"
Hử?
Lục Cảnh Hoành bỗng nhướng mày.
Anh ta khoanh tay đứng nhìn đối phương, dùng ánh mắt đánh giá thâm sâu nhìn anh, khi cảm nhận được sự đen tối trong đôi mắt của anh, anh ta mới cười nhẹ một tiếng.
"Cậu không thích cậu ta sao?"
"Diệp Tu Bạch, tôi quen biết cậu lâu như vậy, là đối thủ cũng là đồng minh, ngoại trừ đám thuộc hạ của cậu, thì chắc chỉ có tôi là người hiểu rõ cậu nhất."
"Cậu đối xử với thằng nhóc Diệp Sơ Dương đó rất đặc biệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện sao?"