Sau khi nghe Mạt Đình Xuyên nói vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu: "Trong thời gian ngắn như vậy có thể làm được một hoa viên thế này, đúng là cũng lợi hại đấy."
Mạt Đình Xuyên nghe vậy hình như cũng bật cười: "Dùng công nghệ cao, có thể không lợi hại sao?"
Anh nói vậy sau đó liền dẫn Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch tới bên trong vườn cây.
Diệp Sơ Dương vừa bước tới chỗ pháo đài đã được bao phủ bởi cây xanh và hoa cỏ liền cảm thấy sức sống màu xanh đậm đặc bao phủ xung quanh.
Cô khẽ nheo mắt lại, trong lòng nghĩ thầm cây này trồng cũng rất tốt.
Khi thiếu niên còn đang ngẫm nghĩ thì có một người bước ra từ sau pháo đài.
Người đó mặc một bộ trường bào màu xanh rất cũ kĩ, mái tóc dài hoa râm xen lẫn không ít tóc bạc, trên gương mặt vô cùng già nua đó là một đôi mắt vô cùng tinh tường.
Khi Diệp Sơ Dương nhìn thấy người đang bước tới liền nhướng mày.
Trước đây mọi người đều nói nhân tài của Huyền Môn xuất sơn sẽ tạo phúc vô số cho nhân gian, dường như phần lớn các thầy phong thủy nổi tiếng giới phong thủy đều có thêm một tiền tố trước tên...
Huyền Môn.
Ông lão mặc trường bào màu xanh trước mặt này cũng vậy.
Tên ông ta là Cát Trung Thông, theo như vai vế, hình như còn là sư điệt của Diệp Sơ Dương?
Thiếu niên nghĩ tới đây bất giác lại nhướng mày.
Cũng đúng lúc này, ông lão kia liền bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương.
So với Lương Thanh Bình, Cát Trung Thông nhìn đàng hoàng hơn nhiều, hơn nữa ít nhiều gì cũng là sư điệt của cô, vì thế thái độ của Diệp Sơ Dương với ông cũng tốt hơn đôi chút.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy, ánh mắt Cát Trung Thông liền nhìn lên người cô.
Cát Trung Thông không hứng thú nhiều lắm với gương mặt quá phần tinh tế của người thiếu niên này, người lại điều khiến ông vô cùng bất ngờ chính là linh khí bao phủ quanh người Diệp Sơ Dương.
Vạn vật có linh.
Loại người vì trong cuộc sống hàng ngày có tiếp xúc với quá nhiều khí vấy bẩn, khiến linh khí trên người đã trở nên vô cùng hiếm có. So sánh cho thấy, cho dù là một cái cây bình thường cũng có chứa đựng nhiều linh khí hơn con người.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Những người thiên mệnh thật sự và những người có công đức vô số sẽ có thể tiêu trừ hết những thứ khí uế tạp đó, và hồi phục lại thành linh khí.
Cát Trung Thông mặc dù chưa có khả năng mở thiên nhãn nhưng có thể cảm nhận được linh khí ngập tràn vây quanh ba người trẻ tuổi đứng trước mặt mình, đặc biệt là Diệp Sơ Dương.
Dường như tới tận lúc này Cát Trung Thông mới thực sự tin lời Mạt Đình Xuyên nói.
Cát Trung Thông khẽ cúi lưng với Diệp Sơ Dương, gương mặt già nua khẽ nở một nụ cười: "Chắc đây chính là Diệp đại sư?"
"Không dám, tôi chỉ là người bình thường mà thôi." Diệp Sơ Dương cũng mỉm cười: "Không biết đại sư tên họ là gì?"
"Lão hủ họ Cát, tên Trung Thông, người của Huyền Môn."
Diệp Tu Bạch đứng bên cạnh: "..." Trung Thông không phải là tên của một hãng chuyển phát nhanh sao?
Nghĩ vậy anh liền nhíu mày.
Bất chợt anh cảm thấy hình như mình đã học theo thói xấu của thằng nhóc nhà mình rồi. Nếu không với tính cách trước đây của anh, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.
Anh liền cạn lời bóp trán, lặng lẽ đứng bên cạnh kiểm điểm bản thân.
Nhóm người Diệp Sơ Dương đương nhiên không biết Diệp Tu Bạch đang nghĩ gì.
Thiếu niên nghiêm túc đứng hàn huyên với Cát Trung Thông.