Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Nhìn bộ dạng chú ý đến đồ ăn trong phòng bếp của Diệp Sơ Dương, dường như hoàn toàn quên mất lúc này trong phòng khách vẫn còn có một người.

Trong phòng khách.

Lương Cẩm Tú hoàn toàn không nghĩ tới đường đường là Diệp Tam Gia gia thế nhưng lại không lễ phép như thế, để cô làm khách một mình ở chỗ này, chính mình lại bỏ đi trước.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi trở lại trên sofa.

Tuy rằng vừa rồi Diệp Tu Bạch không khách khí với cô, nhưng Lương Cẩm Tú lại không thể tùy hứng xoay người rời đi luôn. Vừa rồi đúng là Diệp Tu Bạch không đúng, nhưng nếu cô bỏ đi, vậy thì vấn đề lại nằm ở chỗ cô.

Cứ tự hỏi như vậy, cuối cùng Lương Cẩm Tú cũng chỉ có thể ngồi một mình yên lặng ở đây.

Cũng đúng ngay lúc này, quản gia rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn.

“Thật ngại quá Lương tiểu thư, tính tình Tam Gia luôn như vậy, xin tiểu thư đừng để ý.”

Nghe vậy, Lương Cẩm Tú chỉ là cười nói “Không có gì.”

Lúc này, Lương Cẩm Tú cũng chỉ có thể nói một câu không có gì. Tuy rằng giờ phút này trước mặt cô cũng chỉ là quản gia của Diệp lão gia, nhưng nói là quản gia thôi, trên thực tế vị quản gia này và Diệp lão gia giống như anh em vậy.

Nhớ rằng còn có quản gia của Diệp lão gia ở đây, có khi cũng đứng về phía cô.

Như vậy, cô cũng không cần lo lắng gì.

Nghĩ đến đây, Lương Cẩm Tú bỗng nhiên liền cảm thấy nhẹ nhàng.

Cô cười nhạt với quản gia, trợn tròn mắt nói dối “Diệp Tam Gia là người rất có cá tính.”

Đối với những lời này của Lương Cẩm Tú, quản gia cũng không nói gì, ông chỉ là mời đối phương “Lão gia nói hiện tại thời gian cũng không còn sớm, không biết Lương tiểu thư có thể ở lại dùng cơm tối không? Đến lúc đó sẽ kêu Tam Gia đưa cô về nhà.”

“Cháu đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

*

Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch hai người sau đi vào phòng bếp, người sau phất phất tay với đầu bếp, sau đó anh hỏi, “Có cần tôi giúp gì không?”

“Không cần, nhưng chú có thể đứng ở chỗ này nhìn cháu.” Diệp Sơ Dương mặt vô biểu tình nói, “Nhỡ đâu chú vừa đi cái lại bị ông nội bắt đi đến trước mặt nhà sinh vật học Lương Cẩm Tú, cháu thật muốn giết người đấy.”

Vừa nói, ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng ở con dao phay còn đang đặt trên thớt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Ngày hôm qua fans của cháu còn nói kỹ thuật xắt rau của cháu không tồi đâu. Nhưng mà cháu không hy vọng dao của cháu lại cần dùng trên người Lương Cẩm Tú.”

Nghe hết rõ ràng những lời của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch: “..........”

Tuy là anh không thèm để ý Diệp Sơ Dương làm cái gì Lương Cẩm Tú, nhưng không biết vì sao, trong lòng Diệp Tu Bạch lại có một dấu chấm.

Đại khái cảm thấy không nên chọc giận con gái.

Anh bất đắc dĩ cười cười véo véo ấn đường, sau đó theo ý của nhóc con nhà mình đi tới một bên, ngoan ngoãn đứng xem cô nấu cơm.

Nhìn nhìn, Diệp Tu Bạch như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì.

Sáng hôm nay Túc Nhất có gọi điện thoại cho anh, nói là trên mạng xuất hiện rất nhiều ảnh chụp về anh, hỏi anh có muốn làm chìm những tin đó hay không. Ngay lúc đó anh liền nói không cần.

Phải vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội được ở cùng với tên nhóc con nhà mình trước mặt quần chúng, lúc này nếu như vẫn còn muốn dìm hết những tin đó, Diệp Tu Bạch liền cảm thấy rất khó chịu đúng hay không?

Vì thế, được anh bày mưu đặt kế nên Túc Nhất liền cũng không đi quản sự tình trên mạng.

Diệp Tu Bạch nghĩ nghĩ, click mở phần mềm Weibo đã download cách đây không lâu, click mở phần Hot search.

Quả nhiên, không có Túc Nhất đứng ở sau lưng tác động, những hot search về anh và Diệp Sơ Dương hoàn toàn không có lắng xuống. Thậm chí qua thời gian lâu như vậy, từ khóa #Chân dung chú út Diệp Sơ Dương# vẫn còn là một làn sóng cực mạnh mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK