Đoàn Kiệt là người quản lý nổi tiếng trong giới, bình thường coi trọng nhất là lời ăn tiếng nói.
Bởi trong giới này, nói sai một câu cũng tương đương với tự sát.
Nhưng lúc này đây...
Có câu chuyện...
Trong đầu Diệp Sơ Dương thoáng qua mấy chữ này.
Sau đó cô hào hứng điều chỉnh tư thế ngồi, vai dựa vào cửa sổ xa, có phần hiếu kì hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Trình Tử Giai từng có một người bạn tốt, hai người cùng tham gia một cuộc thi sắc đẹp. Khi đó quan hệ của hai người rất tốt, người bạn đó sau khi giành được giải quán quân và thành danh cũng không quên nâng đỡ Trình Tử Giai, giúp cô ta lăng xê. Kết quả Trình Tử Giai sau khi câu được sếp lớn của công ty mình liền hại người bạn mình rất thảm thiết.
Đó đã là chuyện của hai năm về trước.
Có một lần khi gần kết thúc bữa tiệc, Trình Tử Giai gọi bạn thân của mình tới nói rằng mình uống quá chén không về nhà được, bảo bạn tới đón.
Kết quả người bạn tới và sau đó không thể về lại nữa.
"Chết rồi sao?" Diệp Sơ Dương nghe xong nhíu mày.
Đoàn Kiệt nghe vậy liền gật đầu: "Đúng vậy, bị mấy sếp lớn trong bữa tiệc hãm hiếp, sau đó nhảy lầu tự sát."
"Đúng là cặn bã." Ánh mắt Diệp Sơ Dương sắc lạnh, giọng nói cũng có chút biến đổi.
"Lại chả phải, cô gái đó cũng thật đáng thương." Đoàn Kiệt liên tục lắc đầu.
Cho dù cô gái đó bị hãm hiếp tập thể và nhảy lầu tự tử nhưng sau đó cảnh sát vẫn không thể bắt được hung thủ thật sự, mấy ông sếp đó sau lưng có chút thế lực, người thường không dám động vào họ.
Còn Trình Tử Giai càng khỏi phải nói, cô ta rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm.
Vì cô ta chỉ bảo cô gái đó tới đón mình mà thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Ở khía cạnh nào đó mà nói, cô ta thực sự đúng là vô tội.
"Việc này trong giới rất nhiều người đều biết, chỉ có điều không ai nói ra, ai cũng không muốn gặp phải rắc rối." Đoàn Kiệt nói, "Vì thế nếu như có thể, Cửu thiếu tốt nhất hãy tránh xa Trình Tử Giai một chút, cô gái đó rất mưu mô, chả ai biết được cô ta định làm gì."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật đầu.
Đoàn Kiệt đã nói vậy rồi, xem ra cô Trình Tử Giai này chắc cũng có chút bản lĩnh.
Cô chậm rãi mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Sơ Dương tới địa điểm quay phim, đó là một trường trung học phổ thông.
Trường phổ thông mà đoàn làm phim lựa chọn là một trường học rất nổi tiếng ở Đế Đô, đương nhiên điều này không quan trọng. Quan trọng là có rất nhiều nữ sinh trong trường đều là fans của Diệp Sơ Dương và các diễn viên.
Diệp Sơ Dương vừa xuống xe, bên cạnh vừa hay cũng có một chiếc xe dừng lại.
Ngay sau đó là một bóng người bước ra.
Người đó mặc một chiếc áo sơ mi caro và quần dài, lưng đeo ba lô màu xanh thẫm, nhìn có vẻ rất thư thái, người thanh niên ngẩng đầu lên để lộ ra một gương mặt với ngũ quan rất sắc tiêu chuẩn.
Đây chính là Hà Khâm được Đoàn Kiệt suýt chút nữa khen lên mây.
Đoàn Kiệt nói rằng, Hà Khâm là người rất lễ độ, vì thế khi anh ta nhìn thấy Diệp Sơ Dương liền ngây người một lát sau đó không hề do dự bước tới chào hỏi.
"Chào cậu Sơ Dương, tôi là Hà Khâm."
Diệp Sơ Dương là người nếu anh nể mặt tôi tôi cũng nể mặt anh, bây giờ người trước mắt đã bước tới chào hỏi cô liền mỉm cười cũng đồng thời giơ tay mình ra, chào hỏi đối phương: "Chào anh, tôi là Diệp Sơ Dương.