Khí thế đó có vài phần không thể cản lại nổi.
Thấy vậy, Diệp Tu Bạch đứng bên cạnh không chút do dự chạy về phía Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nheo mắt lại, vào lúc cái đầu lâu sắp va trúng người mình, cô nhanh chóng xoay người, và thanh đao ngắn trên tay không có chút do dự đâm vào nó.
Cái đầu lâu kia hình như cũng nhận ra suy nghĩ của Diệp Sơ Dương nên lập tức đổi hướng nhắm sang Diệp Tu Bạch.
Chỗ trốn hiện tại của Diệp Tu Bạch là dễ tấn công nhất.
Có lẽ cái đầu lâu nghĩ anh ta dễ đối phó, nên giữa Mạc Đình Xuyên và anh thì nó lựa chọn người sau.
Nhưng mà, hiển nhiên, cái đầu lâu này đã quá xem thường Diệp Tu Bạch.
Tốc độ tránh né của Diệp Tu Bạch còn nhanh hơn Diệp Sơ Dương, hơn nữa không biết từ lúc nào trên tay anh cũng cầm một thanh đao ngắn, lập tức phi thanh đao kia thẳng tới cái đầu lâu trong lúc nó lao tới.
Cái đầu kia thấy thanh đao bay đến trước mặt, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ bèn chuyển hưởng trong sợ hãi.
Nhưng tất nhiên là tốc độ của nó chưa đủ nhanh.
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên thấy rất rõ thanh đao đó đã đâm xuyên qua phía dưới cái đầu lâu, sau đó một khối màu đỏ rơi xuống mặt đất.
Mấy người còn chưa kịp đi đến xem khối màu đỏ đó là cái gì thì đã nghe thấy một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên.
“Tuyệt vời!” Diệp Sơ Dương nhìn về phía Diệp Tu Bạch rồi giơ ngón tay cái lên.
Diệp tam gia vừa ra tay thì lập tức có kết quả.
Thấy vậy, Mạc Đình Xuyên đứng ở một góc lặng thinh đến khoé miệng run rẩy, tuy nét mặt vô cùng biểu cảm nhưng động tác trên tay không hề dừng lại. Đúng lúc này lại xảy ra thêm một bất ngờ khác.
Bỗng nhiên có một bóng người thất tha thất thểu đi tới, ngay sau đó lập tức té nhào dưới chân Mạc Đình Xuyên.
Người này là một cô gái, mặc một bộ đồ rằn ri, đầu tóc bù xù nên không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương. Cô ta đưa tay ôm chặt lấy chân Mạc Đình Xuyên, miệng lầm bẩm nói: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!”
Mạc Đình Xuyên: “……” Chuyện quỷ quái gì đây?
Cô gái này là từ đâu ra đây?
Hắn nhíu mày, đang muốn nói cái gì, nhưng kết quả giây tiếp theo hình như thấy một ánh sáng lạnh lẽo loé lên trong tay của cô gái đang ôm chân hắn, sắc mặt của Mạc Đình Xuyên liền trở nên u ám.
Hắn không chút do dự nhấc chân lên, cương quyết đá cô ta ra xa mấy mét, thậm chí vừa khéo lại đá trúng cái đầu lâu kia.
Mặc dù chỉ là một cô gái, nhưng một cô gái này cũng nặng ít nhất tám mươi cân, bị đập vào như vậy không bị choáng váng là điều không thể nào.
Cái đầu kia bị đập trúng xoay hai vòng tại chỗ, chờ đến lúc tỉnh táo trở lại, đang muốn tiếp tục di chuyển về phía Mạc Đình Xuyên thì Diệp Sơ Dương đã đứng ở phía sau nó trong lúc thần không biết quỷ không hay.
Diệp Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, hạ thanh đao, sau đó một đao liền cắt đứt khối treo thòng lòng ở phía sau đầu lâu.
Chỉ là, trong khoảnh khắc trước khi Diệp Sơ Dương ra tay thì đám sương đẫm máu của cái đầu lâu bỗng dưng nhiễu động một cách điên cuồng.
Diệp Sơ Dương có thể cảm giác rõ cảm giác đau nhói lúc tay cô đưa tới.
Vài giây sau, thanh đao ngắn trong tay cô và cái đầu lâu kia đồng thời rơi ‘bịch’ xuống đất.
Thanh đao rơi xuống phát ra tiếng vang leng keng trong trẻo, cái đầu lâu phát ra tiếng vang nặng nề.
“Tiểu Cửu.” Diệp Tu Bạch nhìn thấy thanh đao của Diệp Sơ Dương xuống đất thì lập tức có cảm giác không ổn nên nhanh chân bước tới bên cạnh cô.