Mặc kệ là đạo diễn hay là diễn viên, thì đối với bộ 《 cuồng dã sinh trưởng 》này, mọi người đều đặt hi vọng vào nó.
Theo lời của Hi Cẩm Thần thì bộ phim điện ảnh này bọn họ không chỉ muốn ôm doanh thu phòng vé, mà còn muốn đem đi dự thưởng để đoạt cúp trong các liên hoan phim.
Cho nên thời điểm bắt đầu quay,cho dù là tuyên truyền hay là diễn xuất thì mọi người đều tích cực làm việc.
Lúc ấy đều đã nghiêm túc như vậy, nên lúc này Diệp Sơ Dương cũng không thể rớt ra khỏi đoàn được.
Hơn nữa, gần nhất Diệp Tu Bạch cũng không có ở nhà, vừa lúc nàng có việc để làm.
Nghĩ thế, nên Diệp Sơ Dương cũng không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Trưa hôm đó, Diệp Sơ Dương đã trở chung cư của mình,nàng lấy máy tính ra, mở trang web lần trước mà nàng đã tra về cái ác ma chi mắt.
Lần này ngoài ý muốn Diệp Sơ Dương lại phát hiện ra thông tin về ác ma chi mắt lại nhiều hơn lần trước một ít.
Ví dụ như ——
Tương truyền rằng có một khối ác ma chi mắt có thể nói chuyện được với con người, chính là cái loại thông linh trong truyền thuyết đấy. Có người lại cho rằng khối ác ma chi mắt có khả năng thông linh được là khối ác ma chi mắt của hoàng thất nước M.
Hơn nữa, còn nghe nói khối ác ma chi mắt này là chìa khóa của một bảo tàng kho báu nào đó.
Diệp Sơ Dương: “……”
Phảng phất trong đầu nàng.
Bảo tàng đang ở chỗ nào.
Diệp Sơ Dương trợn mắt, tắt trang web đi sau đó liền lấy ác ma chi mắt ra cẩn thận quan sát nó. Tròng mắt nhìn thấy Diệp Sơ Dương đang xem nó, nên nó cũng chớp chớp mắt lại với nàng.
Đã vậy còn mang theo cảm giác có vài phần đáng yêu.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi ngoéo môi một cái.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Sơ Dương bỗng đổ chuông, nàng cầm điên thoại lên thì thấy số của Mạc Tử Nghiên đang gọi đến.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi có chút tò mò.
Nàng đưa điện thoại lên dùng bả vai kẹp ở chỗ lỗ tai, mở cửa phòng ngủ ra nàng đi về phía phòng bếp, tùy ý mở miệng nói, “Chị yêu quý quan tâm đến em thế à? Em vừa mới xuống máy bay đến nhà đã nhận được điện thoại của chị rồi?”
Tin tức của Mạc Tử Nghiên cũng quá linh thông rồi?
Diệp Sơ Dương còn đang nghĩ, thì bên tai đã truyền đến giọng nói của Mạc Tử Nghiên, “Chị đang quay một chương thính nhạc, vừa có một câu hỏi nhắc đến cậu nên chị đây liền gọi điện cho cậu, chứ quỷ mới biết duyên phận từ đâu ra.”
Diệp Sơ Dương: “…… Chăc là duyên phận tới từ bồn cầu ”
Mạc Tử Nghiên: “Cậu nói chuyện cho tử tế vào, đoạn nói chuyện này của tôi và cậu sẽ không được biên tập cắt bỏ đâu. Mặt mũi nam thần của cậu còn muốn hay không hả?”
Mạc Tử Nghiên vừa nói xong câu này, bên kia Diệp Sơ Dương còn chưa kịp nói gì, thì tiết mục thính giả đang được phát sóng trực tiếp của Mạc Tử Nghiên đã truyền đến tiếng cười ầm ĩ của thính giả.
Diệp Sơ Dương: “……”
Mẹ nó thật là xấu hổ quá đi.
Diệp Sơ Dương lau khô tay, sau đó cầm lấy di động của mình nhìn thoáng qua, đang suy nghĩ muốn hay không tắt điện thoại cho rồi, lúc này bên đối diện lại truyền ra tiếng nói của MC.
“Xin chào Sơ Dương,cậu khỏe không?Chào mọi người một tiếng nhé, cậu cùng Nancy thật có duyên.”
Nghe vậy, trên mặt Diệp Sơ Dương lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nàng cười nói, “Chào mọi người, tôi là bạn khuê mật của nữ thần Nancy, tên là Diệp Sơ Dương.”
Mạc Tử Nghiên: “Hai chữ khuê mật này chị đây đã chấp nhận rồi sao?”
Diệp Sơ Dương: “Chị có nhận hay không em cũng không quan tâm, dù sao em nhận là được.” Lúc nói chuyện, giọng của Diệp Sơ Dương tràn đầy ý cười.
Nghe được hai người Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hờn dỗi lẫn nhau, trong nháy mắt mọi người lại cười ầm lên.