“Cậu~~~”
Mạt tử Nghiên mấp máy môi, cuối cùng cổ họng chỉ thốt ra được đúng một chữ.
Ngay giây sau, Diệp Sơ Dương bị hành động của cô làm cho hốt hoảng!
Cô thấy Mạt Tử Nghiên đột nhiên vạch một chân của mình ra, đưa tay vào giữa thăm dò.
Diệp Sơ Dương: “Cái đẹt chị có độc à, mau bỏ tay ra, bỏ ra!”
Sắc mặt của cậu thiếu niên đột ngột thay đổi, Diệp Sơ Dương không chút do dự kẹp chặt hai chân mình lại. Thế nhưng mọi chuyện đã muộn.
Mạt Tử Nghiên: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Mạt Tử Nghiên: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Bầu không khí trong xe không biết chìm vào im lặng trong bao lâu, tài xế ngồi đằng trước bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí chết chóc đó: “Cửu thiếu à, có người đuổi tới kìa.”
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương vô thức “ồ” lên một tiếng rồi thò đầu ra bắn một phát súng~~~
Kết quả là chẳng hiểu đạn bay đi đâu mất tiêu.
Diệp Sơ Dương: “…..”
Im lặng hai giây, Diệp Sơ Dương đột nhiên vỗ một cái vào trán rồi gắng hết sức quên hết những chuyện khốn kiếp kia đi, nổ súng lần nữa.
Cuối cùng cũng bắn trúng.
Thấy vậy, tài xế ngồi đằng trước không biết chuyện gì vừa xảy ra liền thở phào một tiếng.
Một lúc sau, ba chiếc xe đằng sau đều bị giải quyết sạch.
Vốn dĩ đây là một chuyện vô cùng đáng mừng. Thế nhưng trong chiếc xe chuyên dụng lúc này là một mảng tĩnh mịch.
Khỏi phải nói, ánh mắt Mạt Tử Nghiên nhìn Diệp Sơ Dương phức tạp biết mấy.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng hoá ra Diệp Sơ Dương lại là đàn ông giả mạo~~~
Vốn dĩ khi cô đụng vào ngực của đối phương, cô đã cảm thấy có gì đấy không đúng rồi. Bởi cái cảm giác tiếp xúc đó khác hẳn khi đập vào ngực của đàn ông.
Sau đó, cô nhìn kỹ lại khuôn mặt của Diệp Sơ Dương một lần nữa.
Thực sự là đẹp tới mức chẳng giống đàn ông chút nào.
Vậy nên có rất nhiều người khi mô tả về ngoại hình của Diệp Sơ Dương họ không hề nói là Diệp Sơ Dương đẹp trai tới mức nào mà là cô đẹp tới nhường nào.
Hoá ra cái gì cũng có lý do của nó.
Lý do là gì thì khi cô vừa đưa tay ra sờ đũng quần của đối phương đã biết rõ.
Diệp Sơ Dương là một cô gái.
Là con gái chính cống, đàn ông giả mạo.
Hễ nghĩ tới sự việc khiến người ta phải cảm thấy bàng hoàng như này thì Mạt Tử Nghiên lại chìm vào im lặng.
Cô gái cứ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mắt như vậy đấy.
Lúc này thì Diệp Sơ Dương cũng dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp quan sát lại Mạt Tử Nghiên.
Có nằm mơ Mạt Tử Nghiên cũng chẳng ngờ Diệp Sơ Dương là con gái, có nằm mơ Diệp Sơ Dương cũng chẳng nghĩ là mình lại bị người ta phát hiện ra thân phận thật sự trong hoàn cảnh này.
Con mẹ nó đen thế không biết.
Cô đưa tay lên véo véo ấn đường, đôi mắt đào hoa dài hẹp lần đầu tiên nhuốm đầy sự bất lực và rối rắm.
“Tôi nghĩ là tôi có thể cho cậu vài phút để giải thích việc quái gì đã xảy ra với cậu.” Mạt Tử Nghiên im lặng hồi lâu rồi thấp giọng nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương thở dài thườn thượt: “Bao giờ về rồi tìm chỗ nói chuyện, bây giờ xin chị hãy tỏ ra coi như không biết gì cả. Nguyên nhân trong đó tôi sẽ giải thích với chị sau.”
Diệp Sơ Dương đã nói tới mức này rồi, dẫu cho Mạt Tử Nghiên có ngốc cỡ nào đi chăng nữa thì nhất định cũng biết là việc đối phương phải nữ giả nam là có nguyên nhân khó nói.
Thế là cô gật gật đầu với Diệp Sơ Dương rồi không nói gì nữa mà chỉ im lặng ngồi đợi đến lúc xuống xe.