Beta: Snow
Tham gia chương trình《 hoang dã cầu sinh 》thời gian lâu như vậy, Chử Ngọc
Đào cũng coi như là đã gặp qua muôn hình muôn vẻ khách chơi.
Nhưng không có người nào có thể làm hắn tự đáy lòng sinh ra cảm giác kính nể.
Diệp Sơ Dương nói như thế nào cũng là người của Diệp gia, ngày thường cho dù có ăn chơi, nhưng mà ăn chơi hẳn là cũng không thể nào biết được dã ngoại sinh tồn mấy thứ này đi? Cùng lắm chính là đua xe, đánh lộn, đi bar, sống mơ mơ màng màng.
Nhưng mà từ ngày hôm qua, biểu hiện bên ngoài của thiếu niên, đã nói cho bọn họ biết rằng mình đã quá xem nhẹ thiếu niên này rồi.
Cho nên nói, cậu ta mới mười tám tuổi đã trở thành nam thần quốc dân, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản dựa vào gia thế.
"Cảm ơn trái cây của cậu." Chử Ngọc Đào cười nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ lắc đầu không để ý, sau đó đi tới chỗ của Mạc Tử Nghiên, chị ta đã ngồi dậy sau khi cô về.
Thức cả đêm, nên trong mắt Mạc Tử Nghiên đầy tia máu có che cũng không được.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương lập tức liền nhíu mày lại.
Cô vươn ngón tay ra sờ sờ vào khóe mắt của Mạc Tử Nghiên, cau mày hỏi, "Chị đây là có việc gì? Tối hôm qua cả đêm không ngủ?"
Nói đến chuyện này, Mạc Tử Nghiên liền tức giận nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Cô duỗi tay xoa xoa hai mắt của mình, sau đó tức giận nói, "Đúng vậy, còn không phải bởi vì lo lắng cho cậu? Sớm biết rằng cậu cả đêm không ngủ đi ra ngoài mà tinh thần còn tốt như vậy, bà đây liền không chà đạp chính mình."
Cho dù không có gương, Mạc Tử Nghiên có thể đoán được giờ phút này sắc mặt của mình rất khó coi.
Đến lúc đó nếu bị nữ nhân Lý Thiến Thiến kia thấy được, phỏng chừng trong tối ngoài sáng cười nhạo cô một phen. Tưởng tượng đến dáng vẻ kia của Lý Thiến Thiến, lông mày Mạc Tử Nghiên nhíu càng chặt.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi duỗi tay sờ sờ mũi.
Vào lúc này cô không nên kích thích Mạc Tử Nghiên, nhưng suy nghĩ một lát, Diệp Sơ Dương vẫn nói, "Kỳ thật tôi mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không sao. Chị biết đấy, có một số người từ nhỏ chính là lợi hại như vậy."
Mạc Tử Nghiên: "...... Tôi chỉ thấy cậu là muốn chết, lão nương chưa từng thấy lúc nào cậu muốn sống với người yếu kém cả." Nhìn bộ dáng này của Diệp Sơ Dương, nhất định là chưa bị phụ nữ đánh qua!
Nghe được trong giọng Mạc Tử Nghiên có chút tức giận Diệp Sơ Dương buồn cười vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Nghiên, cuối cùng an ủi nói, "Tôi nói lời này chỉ là muốn cho chị biết, tôi sẽ không có việc gì đâu, cho nên chị cũng không cần phải quá lo lắng. Chị nếu ngủ không đủ giấc mà ngã xuống, không phải là vất vả cho người khác chăm sóc chị sao?"
Mạc Tử Nghiên: "Không cần người khác, cậu chăm sóc cho tôi một chút thì sẽ chết sao?"
Diệp Sơ Dương: "Chắc là sẽ không chết, nhưng sẽ cảm thấy hơi buồn rầu. Chị biết đó, chúng ta một nam một nữ, cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, thực là làm khó cho người khác."
Mạc Tử Nghiên: "Khó cái con mẹ cậu. Được, hiện tại cậu có thể câm miệng lại rồi, tôi sợ tôi nói tiếp cùng cậu, tôi mẹ nó đêm nay thật không sống nổi!"
Diệp Sơ Dương: "......"
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, rất muốn nói với Mạc Tử Nghiên một câu sẽ không.
Rốt cuộc, nếu như cô làm cho Mạc Tử Nghiên tức chết rồi, đến lúc đó Mạc Đình Xuyên cùng với người đàn ông của Mạc Tử Nghiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Diệp Sơ Dương không thể làm loại chuyện này.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một âm thanh bên cạnh vang lên, "Tình cảm của hai người thật tốt."
Người nói là Cung Vũ Vệ.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên còn chưa kịp trả lời, đã nghe giọng của Lý Thiến Thiến liền vang lên, "Cung lão sư, nếu không phải biết xu hướng giới tính của Sơ Dương, tôi thật sự cho rằng hai người bọn họ là một đôi đó."