Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phạm Huyền

Ngay lập tức, Diệp Sơ Dương thật sự cảm thấy mị lực của đàn ông vô cùng to lớn.

Rõ ràng lúc trước Mạc Tử Nghiên có bộ dạng nửa sống nữa chết, hiện tại thì ngược lại, chẳng qua là cô nàng với Tô Dã hai người liếc mắt nhìn nhau mà bây giờ lập tức biến thành bộ dạng này?

Haizzz

Thật đúng là có chút tức giận.

Diệp Sơ Dương tròn mắt nhìn, đang muốn chạy lên, thì đúng lúc gặp Hà Hâm và Ứng Soái chạy lên trước.

Ánh mắt Hà Hâm liếc qua nhìn Mạc Tử Nghiên phía trước, mắt chớp chớp tò mò hỏi, “Ơ, Nancy là được tiêm máu gà hay sao vậy? Sao lại chạy nhanh như vậy?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lại một lần nữa bị xem thường, cô sâu kín nói một câu: “Không phải được tiêm máu gà, mà có người đàn ông giúp đỡ cô nàng tiến bộ.”

Nói xong câu đó Diệp Sơ Dương cũng không quan tâm Hà Hâm và Ứng Soái chỉ vì câu nói của cô mà bỗng nhiên nhướng mày, chạy với tốc độ nhanh hơn chạy về phía Mạc Tử Nghiên ở phía trước.

Nhưng sự thật là cho dù sức mạnh của Tô Dã có lớn đến như thế nào thì Mạc Tử Nghiên cũng không kiên được bao lâu.

Diệp Sơ Dương đi đến bên cạnh Mạc Tử Nghiên, nhìn cô nàng đưa tay ôm bụng và thở dốc không ngừng.

“Ôi cuối cùng cậu cũng lên đây rồi, cậu đỡ tôi một chút đi, tôi thật sự sắp chết ở đây mất rồi.” Mạc Tử Nghiên giống như là vừa nói vừa thở dốc, Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhíu mày liên tục.

Cho dù tình huống bây giờ đang rất nghiêm trọng thì cô vẫn còn tâm tư để nói đùa.

Diệp Sơ Dương nhìn về phía Tô Dã và hơi nhếch cằm, sau đó cười nói, “Vừa rồi không phải cô chạy rất nhanh sao? Liếc mắt nhìn thêm Tô Dã cái nữa đi, biết đâu lại có tác dụng đấy.”

Mạc Tử Nghiên: “Vô dụng thôi, hiện tại bây giờ cái gì cũng không dùng được. Trừ phi Tô Dã cho dừng lại thôi.”

Diệp Sơ Dương: “……Tuy tôi và Tô Dã biết nhau không quá lâu, nhưng tôi dám cam đoạn là anh ta sẽ không có suy nghĩ này đâi. Cho nên là cố lên đi chị gái Nancy.”

Mười phút sau, Diệp Sơ Dương cơ hồ là vừa kéo Mạc Tử Nghiên vừa chạy. Cũng giống như Hà Hâm hiện tại, lúc trước Hà Hâm và Ứng Soái cùng chạy với nhau nhưng bây giờ Hà Hâm cũng vừa một tay kéo người vừa dùng sức chạy đến đích.

Ngân Tư Phỉ được Hà Hâm kéo chạy, giờ phút này đại khái cô nàng giống như một bà điên. Mái tóc dài bù xù sau vai, trên mặt mồ hôi đã rửa gần sạch lớp trang điểm.

Cô nàng bước từng bước, thất tha thất thểu không ý thức chạy cuối cùng vần nhỏ giọng nói, “Hâm ca, hay là anh buông tay em ra đi, vẫn còn hai vòng nữa mới kết thúc, anh kéo em chạy như thế này làm tốc độ anh cũng chậm lại đấy.”

Nói cho cùng thì Ngân Tư Phỉ vẫn suy nghĩ cho Hà Hâm.

Lúc trước hạng mục này thì Ngân Tư Phỉ và Hà Hâm căn bản là không quen biết. hiện tại bây giờ Hà Hâm giúp cô như vậy, làm cô thật sự có chút ngại ngùng.

Bỗng nhiên nghe Ngân Tư Phỉ nói như vậy làm cho Hà Hâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Xe ra cô nàng này cũng không đến nỗi nào.

Nghĩ như vậy, Hà Hâm cười cười, và thở dốc rồi nói, “Chúng ta là một tập thể, như thế nào cũng nên cùng nhau chạy đến đích. Không cần lo lắng, thể lực của tôi vẫn còn có thể được.”

Nói xong câu này, Hà Hâm nhân tiện lại bắt được cơ hội nói xấu Diệp Sơ Dương, “Cô xem Diệp Sơ Dương đi, tên kia dáng dấp nhỏ con như vậy mà có thể kéo theo Nancy chạy lâu như thế. Nếu bây giờ tôi buông cô ra thì không khỏi là quá kém sao.”

Ngân Tư Phỉ: “……” Lời này nghe thật sự giống như là rất đúng như chỉ là quang minh chính đại nói xấu Diệp Sơ Dương như vậy được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK