Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

59516.Ôn Phi Vũ vừa nói xong, ngay lập tức Hà Khâm ở bên cạnh nghi hoặc “A!” lên một tiếng.

Thấy vậy, Ôn Phi Vũ liền nhếch mép tỏ ra vô cùng khinh bỉ.

Hà Khâm: “…….Thế cậu á đù cái quái gì cơ chứ?”

Chính xác, ngoài Hà Khâm ra thì tiếng “á đù” còn lại phát ra từ Ôn Phi Vũ.

Tất nhiên ý nghĩa của tiếng “á đù” này của Ôn Phi Vũ khác với Hà Khâm.

Có thế nào thì Ôn Phi Vũ cũng chẳng ngờ lại xảy ra chuyện này, đây chẳng phải chỉ đơn thuần là tới ăn cơm thôi sao? Chẳng phải chỉ là không có người yêu thôi sao? Có đến mức phải đem cả Tam gia nhà họ Diệp trong truyền thuyết tới không vậy?

Lẽ nào Diệp Sơ Dương sợ bọn họ bắt nạt cô nên mới cố tình kéo theo cả Diệp Tam gia tới để trấn áp bọn họ?

Nếu quả là như vậy thì~~~

Suy nghĩ này đáng sợ thật.

Bởi vì quả thực là bọn họ không dám giở trò gì trước mặt Diệp Tam gia cả, đến ngay cả nói nặng lời với Diệp Sơ Dương cũng chẳng dám.

Dù gì thì họ cũng là những người vô cùng trân trọng mạng sống.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Ôn Phi Vũ vô cùng rối bời nói: “Chỉ là tôi không ngờ Diệp Sơ Dương lại đưa theo vị đại thần này tới.”

Hà Khâm: “Thế vị đại thần này là ai? Tôi cảm giác anh ta vô cùng đáng gờm.”

Ôn Phi Vũ: “Cậu nói đúng lắm, vô cùng đáng gờm. Còn như đáng gờm thế nào thì để Diệp Sơ Dương nói với cậu.”

Nghe vậy, tuy rằng Hà Khâm không biết Ôn Phi Vũ nói vậy là có ý gì nhưng nếu đối phương đã nói vậy rồi thì anh cũng đành đợi xem sao.

Thế là Hà Khâm liền gật gật đầu.

Cũng đúng lúc này, Diệp Tu Bạch bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chống cằm rồi nheo mắt cười giới thiệu với bốn người ở trước mặt: “Xin được giới thiệu một chút, đây là Diệp Tu Bạch, chú út của tôi.”

Ôn Phi Vũ: “... Tôi biết.” Chỉ là tôi không hiểu sao ở hoàn cảnh như thế này mà cậu lại đem Diệp Tam gia tới mà thôi.

Ôn Phi Vũ với tư cách là một người cái gì cũng biết, thế là anh ta liền đứng dậy nói: “Diệp Tam gia, hân hạnh.”

Còn Hà Khâm ở bên cạnh lúc này lại đần mặt ra.

Anh nhìn Diệp Sơ Dương rồi lại nhìn Ôn Phi Vũ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Chào anh, Diệp tiên sinh.”

Thấy vậy, Diệp Tu Bạch liền gật đầu với hai người họ. Rồi anh lại quay sang tên nhóc đang ngồi chống cằm bên cạnh mình, khi chạm mắt vào đối phương, hàng lông mày của anh khẽ nhướng lên.

Ánh nhìn từ đôi mắt phượng u trầm ấy toát ra ý nghĩa rất rõ ràng.

Diệp Tu Bạch đang hỏi: Cậu giới thiệu với mọi người về tôi như vậy đấy à?

Ngay lập tức, Diệp Sơ Dương liền cười he he với anh một tiếng rồi lại mở miệng: “Thôi được rồi, để tôi giới thiệu lại nhé, vị này ngoại trừ cương vị là chú út của tôi thì còn là bạn trai của tôi nữa.”

Hà Khâm: “…….”

Ôn Phi Vũ: “……”

Hình như có chỗ nào không đúng lắm?

Đã bảo là chú út cơ mà?

Sao lại biến thành nam nhân của cậu ta thế này?

Như này là như nào?

Loạn luân à?

Không hay lắm đâu!

Hà Khâm và Ôn Phi Vũ bị câu nói của Diệp Sơ Dương làm cho hốt hoảng đến mức ngây người ra, nhất thời không biết nói gì mà chỉ giương mắt nhìn nhau rồi chìm vào im lặng.

Sau vài phút im lặng, đôi mắt nhỏ tin hin của Ôn Phi Vũ liếc Diệp Sơ Dương một cái, anh ta đang định nói cái gì đó thì ngay giây sau ánh mắt đã bất giác nhìn sang Diệp Tu Bạch.

Một chút xíu dũng khí định hỏi chuyện vừa dấy lên thì đã bị ánh mắt của Diệp Tu Bạch làm tiêu tan trong giây lát.

Ôn Phi Vũ: “…….”

Con mẹ nó chứ, còn làm thế nào được đây?

Ôn Phi Vũ bất lực giật giật khoé miệng một hồi rồi im lặng nuốt tất cả câu hỏi vào bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK