Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nho Xanh

Đối với việc Bách Minh Nguyệt tin cô dễ dàng như vậy, Diệp Sơ Dương không thấy có gì kỳ quái.

Rất bình thường.

Bởi vì Bách Minh Nguyệt chính là một người như vậy.

Làm phụ nữ, làm vợ, làm mẹ, bà quả thật rất thất bại. Thậm chí có thể nhận hết xem thường của bọn họ trong cái vòng luẩn quẩn kia. Nhưng ngược lại, là một nhà kinh doanh, Bách Minh Nguyệt lại rất xuất sắc.

Ít nhất ở một phương diện nào đó, phụ nữ trong cái vòng này không có ai có thể so sánh được với bà.

Điều này làm cho Bách Minh Nguyệt nếm được tư vị khi đứng trên đỉnh đầu bọn họ. Cho nên, bà ta đương nhiên sẽ không buông tay lần nữa.

Bởi vậy cũng có thể nói, câu nói của Diệp Sơ Dương lúc nãy đơn giản là đã nói suy nghĩ trong lòng của Bách Minh Nguyệt.

Nghĩ vậy, ánh mắt Bách Minh Nguyệt nhìn về phía Diệp Sơ Dương theo bản năng cũng nhiễm thêm vài phần thương yêu.

"Con có thể nghĩ được như vậy thì tốt." Bách Minh Nguyệt mỉm cười nói, "Con là người thừa kế Diệp gia, toàn bộ Diệp gia chắc chắn là của con. Chỉ cần đến lúc con chính thức thừa kế Diệp gia, con liền có thể khôi phục lại thân phận con gái. Mẹ biết nhiều năm như vậy quả thực tủi thân cho con, nhưng mà mẹ tin tưởng, con nhất định sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của mẹ."

Diệp Sơ Dương nghe vậy, ngoài mặt thì gật đầu, nhưng trong lòng một chút cũng không quan tâm.

Dụng tâm lương khổ vì cái gì?

Cô hiểu rõ nhất, rõ ràng là dã tâm của bà.

Tất nhiên, lời như vậy, Diệp Sơ Dương tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

Sau khi cười gật đầu, cô liền tiếp tục nói, "Cho nên con nghĩ, tạm thời cứ đợi ở Hoàn Cảnh như trước đã."

"Ừ, như vậy cũng tốt." Bách Minh Nguyệt cười gật đầu, lại cùng Diệp Sơ Dương nói một chút chuyện không quan trọng một lúc, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Sau khi tiễn Bách Minh Nguyệt ra ngoài, Diệp Sơ Dương lười biếng tựa lên khung cửa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tùy ý lại mang theo vài phần trào phúng.

Thời buổi bây giờ, con người đều không biết tự lượng sức mình.

Không biết tự lượng sức mình cũng thôi đi, vậy mà lại còn đặc biệt tự tin.

Đây là tật xấu gì chứ?

Diệp Sơ Dương đối với Bách Minh Nguyệt nôn ói vào ngày thứ ba thì công ty giải trí của Bách Minh Nguyệt đã leo lên top 1 hotsearch. Dù sao chuyện liên quan đến giới giải trí, lại dây dưa đến các vị nam thần nữ thần của fan, nếu không hot lên mới kỳ quái.

Công ty truyền thông này của Bách Minh Nguyệt có tên là Hành Nguyệt truyền thông.

Khi nhìn đến cái tên này lần đầu tiên, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương trở nên hết sức kỳ quái.

Bách Minh Nguyệt này còn rất lãng mạn nha.

Hành Nguyệt truyền thông.

Đây là lấy tên của mình và tên của Diệp Hành Nhiên đặt ở cùng nhau sao?

Diệp Sơ Dương thấy buồn cười, không kịp chờ đợi đi chia sẻ tin tức này cùng chú út nhà mình một chút. Mà Diệp Tu Bạch có lẽ cũng muốn xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn, lại đem tin tức này nói cho Diệp Hành Nhiên không biết đang lắc lư ở đâu.

Có trời mới biết lúc đó thần sắc Diệp Hành Nhiên có bao nhiêu kinh khủng.

Đặc biệt gọi điện thoại qua video cho Diệp Tu Bạch chửi ầm lên.

Diệp Sơ Dương còn đặc biệt đếm thời gian cho bố mình, để ông mắng đủ năm mươi phút. Mà cuối cùng Diệp Tu Bạch phải mạnh mẽ ngắt cuộc gọi, mới kết thúc tràng chửi bới điên cuồng của Diệp Hành Nhiên.

Chyện này làm cho tâm tình của Diệp Sơ Dương vui vẻ cả ngày.

Bên này Diệp Sơ Dương tâm tình không tệ, mà bây giờ trên internet có không ít người lo lắng.

Chỉ số thông minh của Bách Minh Nguyệt quả thực không thấp.

Sau khi truyền đi tin tức Hành Nguyệt truyền thông được thành lập, còn có người thả ra tin tức về quan hệ đích thực của bà chủ Hành Nguyệt truyền thông và Diệp Sơ Dương. Gần như không lâu sau, rất nhiều người đều biết hoá ra bà chủ Hành Nguyệt truyền thông đúng là mẹ của Diệp Sơ Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK