Có điều khi giới thiệu tới Bách Việt Phong...
Cái gì mà "đối tượng trong tin đồn hẹn hò của tôi thời gian gần đây"?
Trên thế giới này chắc cũng chỉ có một mình Diệp Sơ Dương giới thiệu người khác như vậy, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Hà Khâm lập tức co giật.
Nhưng ngay lập tức sắc mặt anh lại khôi phục lại bình thường, sau đó giơ tay về phía Bách Việt Phong, lễ độ nói: "Chào anh, tôi là Hà Khâm."
Bách Việt Phong nghe vậy cố tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, đồng thời cũng giơ tay ra: "Chào cậu, tôi là Bách Việt Phong, là cậu trẻ của thằng nhóc này."
Hà Khâm: "..."
Cái gì cơ?
Cậu trẻ?
Hà Khâm nghe thấy vậy nhất thời đần mặt.
Người đàn ông tên Bách Việt Phong trước mặt là cậu trẻ của Diệp Sơ Dương? Nhìn thực sự đúng là quá trẻ.
Hơn nữa.
Được Diệp Sơ Dương nhắc nhở, Hà Khâm đã nhớ được Bách Việt Phong rốt cuộc là ai.
Người đàn ông bước ra từ căn hộ của Diệp Sơ Dương sau đó bị phóng viên chụp được hình đăng lên mạng. Khi đó hình như có rất nhiều cư dân mạng nói rằng thân phận của Bách Việt Phong không tầm thường.
Sau đó đúng là có người đã bóc trần thân phận của đối phương.
Là một tiến sĩ y dược học!
Thì ra vị tiến sĩ y dược học này là cậu của Diệp Sơ Dương.
Trong lòng Hà Khâm thầm cảm khái một tiếng, trong đầu bất giác dấy lên một vài suy nghĩ...
Xem ra thân phận của Diệp Sơ Dương cũng không hề tầm thường.
***
Đợi tới sau khi Hà Khâm và Bách Việt Phong hàn huyên xong, Diệp Sơ Dương mới dẫn hai người tới bệnh viện.
Thời gian này sức khỏe của Vu Thư Á hồi phục rất tốt, sắp sửa tiếp nhận ghép tủy.
Khi nhóm người Diệp Sơ Dương vừa bước chân vào phòng bệnh, Vu Thư Á đang ngồi trên giường đọc sách.
Chân thiếu niên vừa bước vào, bước chân liền sững lại. Ánh mắt cô như vô tình liếc nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, cô bước tới bên cạnh Vu Thư Á, mỉm cười hỏi: "Gần đây cảm giác sao rồi?"
"Rất tốt ạ!" Vu Thư Á nhìn thấy Diệp Sơ Dương lâu rồi không gặp tới thăm, gương mặt thanh tú có phần nhợt nhạt liền nở một nụ cười rạng rỡ cậu khẽ nhích thân người nhỏ bé của mình qua một bên, nhường ra một khoảng trống rộng.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương liền mỉm cười, bước tới ngồi xuống, chỉ về phía hai người đàn ông sau lưng mình nói: "Đây là anh Hà, cũng là bạn của chị em. Đây là cậu của anh, em gọi sao cũng được."
Bách Việt Phong: "... Gọi anh!"
Diệp Sơ Dương: "..."
Diệp Sơ Dương nghe thấy mấy từ "gọi anh", khóe miệng bất giác co giật, ánh mắt ngập tràn cảm giác cạn lời.
Vu Thư Á mặc dù ít tuổi nhưng là người rất tinh tường.
Sau khi nghe thấy Bách Việt Phong nói vậy gần như không cần suy nghĩ lên tiếng gọi ngay: "Chào chú!"
Bách Việt Phong: "..." Đúng là bối rối. Trẻ con bây giờ đều đáng ghét vậy sao?
Có điều nhìn gương mặt nhợt nhạt của Vu Thư Á, ừ, hình như cũng rất đáng thương.
Nghĩ tới đây Bách Việt Phong liền nhíu mày, cũng không quá băn khoăn vì bị gọi bằng "chú" nữa.
Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông không nói gì, mỉm cười sau đó ngước mắt nhìn Vu Thư Á, vờ như vô tình hỏi: "Hai ngày vừa rồi có ai tới thăm em không?"
"Vâng, có một chị, chị ấy nói là bạn của chị em, biết em khám bệnh ở đây nên tới thăm."