Nói dễ nghe một chút là cao ngạo lạnh lùng.
Nói khó nghe một chút thực ra là tự cao tự đại không coi người khác ra gì.
Đương nhiên, thân là người cầm quyền DIệp Thị, Diệp Tu Bạch hoàn toàn có tư cách đó.
Nghĩ tới cảnh đó, tâm trạng của Diệp Sơ Dương vốn không tệ lại càng vui vẻ hơn.
Thiếu niên chống má, mỉm cười: "Nơi này rất ổn." Huống hồ cô cũng không phải là thiếu gia quen thói cưng chiều, đương nhiên cũng không quá đòi hỏi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, phần lớn thời gian đều là Diệp Sơ Dương nghe Ôn Phi Vũ ca thán thời gian gần đây khổ sở ra sao.
Có điều nghe vậy nhưng thiếu niên cũng chỉ dùng ánh mắt châm chọc nhìn anh, chớp chớp mắt nói: "Tôi thấy anh rất ổn mà, người ngợm minh mẫn hẳn."
Lời này không phải Diệp Sơ Dương cố tình nói ra để an ủi Ôn Phi Vũ.
Trước đây, Ôn Phi Vũ đích thực là một cậu ấm chơi bời, chỉ biết vất vưởng trong bar và chơi gái, người ngợm không hề có chút sinh khí. Bây giờ mặc dù mắt có quầng thâm nhưng lại rất tinh thần.
Làm việc khiến người ta tiến bộ.
Diệp Sơ Dương buồn cười khẽ cong môi, sau đó lại đặt đũa xuống.
"Nói đi, hôm nay tìm tôi ra đây rốt cuộc là có việc gì?"
Ôn Phi Vũ: "... Diệp đại sư, cậu đúng là không hề nể nang gì cả."
Diệp Sơ Dương: "Tôi là sợ nếu tôi không chủ động lên tiếng, có lẽ tới ngày mai anh cũng không nói thật với tôi." Nói xong, thiếu niên xòe tay: "Chúng ta là bạn bè, đâu cần phải khách sáo với tôi?"
Diệp Sơ Dương đã nói tới nước này rồi, nếu Ôn Phi Vũ còn không nói thật vậy thì sẽ thật quá đáng.
Ngay lập tức thiếu niên thấy chàng trai trẻ tuổi trước mặt mình thần sắc trở nên nghiêm túc.
Anh cũng bỏ đũa trong tay xuống, trầm ngâm cân nhắc lời nói, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi muốn hỏi cậu có hứng thú đóng một bộ phim điện ảnh không?"
"Nói rõ xem nào!"
"Cậu biết đấy, bây giờ tôi làm ở Giải Trí Tinh Quang, mặc dù tôi là người thừa kế của nhà họ Ôn nhưng rất nhiều cổ đông trong công ty không công nhận sự tồn tại của tôi, họ cho rằng tôi không thích hợp để quản lý công ty."
Ngừng một lát Ôn Phi Vũ nói tiếp: "Vì thế bây giờ tôi cần một cơ hội để chứng minh bản thân."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền hiểu ngay đối phương muốn gì.
Thực ra, hoàn cảnh của Ôn Phi Vũ cũng khá giống với cô.
Hai người đều là người thừa kế gia tộc danh ngôn chính thuận nhưng cả hai đều trong hoàn cảnh trước có sài lang sau có hổ báo, muốn thực sự thừa kế gia tốc và việc kinh doanh của gia tộc thì không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
"Vì thế anh muốn đầu tư một bộ phim, làm nên thành tích cho các thành viên hội đồng quản trị đó thấy?" Diệp Sơ Dương khẽ hỏi.
Mặc dù hỏi câu này nhưng giọng điệu chắc chắn của người thiếu niên chứng minh rằng cô đã đoán ra.
Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, chàng trai trẻ liền gật đầu không hề do dự: "Bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi, đương nhiên phải làm ra chút thành tích, nếu không sẽ có lỗi với mấy tháng tôi mệt như cờ hó."
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên bất ngờ nghe được câu này, lập tức cạn lời trợn ngược mắt.
"Kịch bản đã xác nhận chưa?" Diệp Sơ Dương trầm ngâm một lát sau đó hỏi.
"Xác nhận rồi, là phim văn học nghệ thuật đề tài thanh xuân, tôi cảm thấy đề tài này không tồi."
"Nhưng anh phải biết rằng doanh thu phòng vé của phim văn học nghệ thuật đề tài thanh xuân không cao lắm đâu, anh muốn tạo nên thành tích sẽ rất khó khăn." Diệp Sơ Dương nhìn anh, khẽ nói.