Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: T.Hường

Beta: Snow



Vốn dĩ Túc Ngũ tựa hồ cảm thấy mình có khả năng cần giúp đỡ Cửu Thiếu nhà mình, kết quả không nghĩ tới động tác của Cửu Thiếu bọn họ so với anh còn muốn lưu loát hơn. Lùi về phía sau một đoạn, sau đó nhanh chóng chạy lấy đà, cuối cùng mượn lực trực tiếp đứng ở trên bờ tường.

Diệp Sơ Dương duỗi tay vỗ vỗ bụi trên tay, kết quả chỉ chớp mắt liền thấy Túc Ngũ đang dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô.

Diệp Sơ Dương: “…… Cậu nhìn tôi làm gì? Chỉ là nhảy qua tường thôi mà, chẳng lẽ không phải là chuẩn bị trách móc sao?”

Cô nói xong, Túc Ngũ sửng sốt một chút.

Ngay sau đó nghĩ:

Hình như nói cũng có chút đạo lý a.

Vì thế anh làm bộ dạng như lúc nãy cái gì cũng không phát sinh, yên lặng đi theo bên cạnh Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương sau khi vào trong ngôi miếu liền trực tiếp mở thiên nhãn, chỉ là cảm thụ nửa ngày, nhưng từ đầu đến cuối đều không có cảm nhận được một chút hơi thở của người. Cô suy tư một chút, cuối cùng vẫn là đem chuyện này nói cho Túc Ngũ, cũng nhắc nhở đối phương cẩn thận một chút.

Nghe vậy, Túc Ngũ tự nhiên là đồng ý.

Đại khái là bởi vì biết bên trong ngôi miếu này không có người, vì vậy động tác hai người Diệp Sơ Dương tuy rằng cẩn thận như cũ, nhưng mà nếu so với lúc bắt đầu thì cũng lớn mật hơn rất nhiều.

Bên trong ngôi miếu tổng cộng chia làm hai nơi.

Một là nơi thờ cúng thần minh chủ điện, hai chính là nơi dừng chân ở bên cạnh chủ điện.

Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua thời gian, cuối cùng vẫn là quyết định phân công nhau hành động, “Tôi đi chủ điện, cậu đi nơi dừng chân bên kia. Xảy ra vấn đề gì không cần kháng cự mạnh mẽ.”

Diệp Sơ Dương trong lòng rất rõ ràng biết nơi này còn lâu mới đơn giản như vậy không có giống như trong tưởng tượng.

Còn nữa chính là phỏng chừng người ở đây cũng không phải là người bình thường, đến lúc xảy ra vấn đề, phỏng chừng Túc Ngũ liền tính là lại lợi hại cũng không ngăn được.

Diệp Sơ Dương nghĩ đến điểm này, Túc Ngũ tất nhiên là cũng nghĩ đến.

Anh đối với Diệp Sơ Dương làm một động tác hơi khom lưng, “Tôi biết rồi, Cửu Thiếu cậu cũng phải cẩn thận.”

“Được.” Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng không chần chờ gì nữa, lập tức liền đi về phía chủ điện.

Giờ phút này cửa lớn chủ điện vẫn vững vàng đóng chặt. Trên cửa lớn vẽ một một người tăng lữ vỗ tay ngồi xếp bằng trên cái bệ hình hoa sen, bên cạnh hoa văn lại là vẽ hình dáng của chữ D.

Nhìn qua có vẻ thần bí lại có chút làm người ta sợ hãi.

Tuy nói giờ phút này Diệp Sơ Dương thông qua thiên nhãn biết được nơi này khả năng không có sự tồn tại của con người, nhưng mà cô vẫn không tính trực tiếp mở ra cửa lớn của chủ điện. Một cánh cửa lớn như vậy nếu là thật sự bị đẩy ra, tuyệt đối sẽ phát ra một tiếng vang rất lớn.

Nếu là một tiếng vang như vậy sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, vậy thì không tốt.

Nghĩ đến như vậy Diệp Sơ Dương cuối cùng chỉ có thể đi dạo một vòng quanh chủ điện, cuối cùng tìm được rồi nơi có cửa sổ.

Cô rón rén đẩy cửa sổ ra, sau đó chui vào bên trong.

Lúc đứng ở bên ngoài không phát hiện chủ điện này có cái gì kỳ quái, nhưng mà chờ đến khi đi vào bên trong, hiện tượng kỳ quái liền hiện ra rồi.

Một chủ điện lớn như vậy, bên trong thế nhưng không hề có một phật tượng nào.

Một tượng cũng không có.

Này hoàn toàn không phù hợp với một ngôi miếu thông thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK