Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau đó, một tiếng nói trầm thấp mang chút hư vô mờ mịt liền truyền tới trong tai Diệp Sơ Dương ----

“Các ngươi là người đầu tiên đặt chân đến nơi này trong một trăm năm qua.” Sơn Thần nói, “Hàng trăm năm trước, con người đã đến đây, khai phá quá độ, cuối cùng làm cho một vùng đất bị thiêu rụi, trở thành một nơi hoang dã.”

“Trong vài trăm năm qua, con người đã cố gắng hết sức để khôi phục nó về trạng thái ban đầu. Nhưng ta không đồng ý. Mãi cho đến một trăm năm trước, cuối cùng ta đã bị sự kiên trì của con người làm cho cảm động, một lần nữa gieo trồng cây xanh trên những vùng đất kia. Ta không hy vọng lịch sử lặp lại một lần nữa bởi vì sự xâm nhập của các ngươi lúc này.”

Kỳ thật ngay từ đầu, lúc Diệp Sơ Dương thu được những món đồ ăn thôn quê liền đã đoán được cái gì.

Sơn Thần nơi này sẽ không vô duyên vô cớ đem mấy thứ này giao cho bọn họ, trừ phi là cho bọn họ một viên kẹo ngọt, sau đó có việc muốn nhờ.

Quả nhiên, bây giờ là nó.

Diệp Sơ Dương trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc vẫn mười phần nghiêm túc gật gật đầu, “Tôi đáp ứng người, tôi sau khi rời đi sẽ xem xét hết báo cáo tình huống của nơi này. Có lẽ từ nay về sau nơi này cùng với những nơi khác của khu rừng, trở thành nơi bảo hộ trọng điểm quốc gia.”

Dừng một chút, Diệp Sơ Dương lại nói, “Đương nhiên, sau khi chương trình được phát sóng, tôi tin là khẳng định sẽ có những phần tử không hợp pháp tới đây, nhưng đó cũng chỉ là số ít mà thôi.”

Nghe vậy, Sơn Thần dường như hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt núi rừng nổi lên một gió mạnh.

Đợi đến khi gió dịu hẳn, giọng nói của Sơn Thần lại vang lên. “Điều này không cần ngươi nói, ta biết rất rõ. Tuy nhiên, ta hy vọng rằng ngươi có thể giúp ta một việc khác.”

“Đây là yêu cầu của ông?” Diệp Sơ Dương cười như không cười nói.

Sơn Thần trầm mặc vài giây, vẫn là lên tiếng.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi buồn cười, cô gật gật đầu, “Mời Ngài nói, chỉ cần tôi có thể giúp, tôi sẽ tận lực.”

Diệp Sơ Dương từ ngữ tất cả đều về điều này. Nếu bất cứ ai quen thuộc với cô đều biết rằng đây là cô hoàn toàn đồng ý với đối phương.

“Ở phía bên kia ngọn núi, có một ngôi đền mới xây dựng. Ta cảm bầu không khí ở đó có gì đó không ổn, nhưng ta không có biện pháp gì tìm cho ra lẽ. Hy vọng người có thể thay ta qua đó xem sao.”

Sơn Thần nếu trở thành Sơn Thần, như vậy tất nhiên chỉ có thể an phận tại nơi mình bảo hộ.

Ông ta không thể đi đến nơi khác.

Cho nên chuyện như vậy chỉ có thể giao cho người khác làm.

Cũng vừa hay lúc này, ông ta đã gặp được Diệp Sơ Dương. Trên người Diệp Sơ Dương mang theo trên người khí tức không bình thường, hơn nữa linh khí của cây rừng này điên cuồng hướng đến người Diệp Sơ Dương mà nhập vào, Sơn Thần không phải nhìn không biết.

Do đó, giờ phút Diệp Sơ Dương tự mình tới nói, chính là một ứng cử viên sáng giá vào lúc này.

Sau khi Diệp Sơ Dương nghe những lời nói của Sơn Thần, đôi mắt cô cũng sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK