Chợt nhìn thấy biểu tình này của Diệp Sơ Dương, Túc Thất lập tức cảm thấy có chút khẩn trương.
Nhìn qua kính chiếu hậu, anh nỗ lực nuốt nước miếng làm cho trái tim đang nhảy bang bang của mình vững vàng xuống.
Sau đó, nhỏ giọng hỏi “Cửu Thiếu, cậu cứ nhìn tôi như vậy làm gì thế? Quá đáng sợ.
“Chỉ là cảm thấy mặt anh giống như một trái đào, có vẻ như đó là một chuyện tốt thôi.”Diệp Sơ Dương xua xua tay.
Túc Thất: “........”
Không phải chứ, mặt như một trái đào, từ này có thể dùng sao?
Ya.
Nhưng điều này xác thật cũng không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ Cửu Thiếu nhà bọn họ giống như một vị thần nhỏ khá đúng chỗ.
Túc Thất yên lặng quay người lại, không định tiếp tục nói chuyện cùng Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, tuy rằng trên mặt Diệp Sơ Dương nhiễm vài phần ý cười, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.
*
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch vừa về đến chung cư, lại đụng ngay gã hàng xóm lâu không thấy.
Hà Dương đứng ở cửa chung cư nhà mình, đang cúi đầu nghịch di động. Sau khi hắn thấy phía sau có âm thanh truyền đến, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương, hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười mở miệng “Diệp tiên sinh, đã lâu không thấy, cậu mới về à?”
Sau khi Hà Dương đến nơi này, hắn chỉ gặp qua Diệp Sơ Dương, đối với sự tồn tại của Diệp Tu Bạch thì hắn không hiểu được.
Lúc này chào hỏi Diệp Sơ Dương cũng khá nhiều, hắn mới chú ý đến một người đàn ông có diện mạo xuất sắc đang đứng bên cạnh, hắn có vẻ hơi bất ngờ, giật giật môi, nhỏ giọng hỏi một câu, “Vị này chính là..........?”
Nếu đối phương đã hỏi như vậy, Diệp Sơ Dương mà không đáp lại thì cũng thật sự là xấu hổ.
Cô đưa tay chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, mỉm cười nói “Chú út tôi.”
Tuy là vẫn thuận theo tâm ý của Hà Dương mà giới thiệu Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương cũng thật lòng không muốn nói tên cho đối phương biết, sau khi nói xong ba chữ, cô tiếp tục cười nhạt, “Thời gian không còn sớm, chúng tôi vào trước, Hà tiên sinh anh tùy ý.”
“À, được được!” Hà Dương gật gật đầu, cũng lộ ra một nụ cười với Diệp Sơ Dương, nhìn thấy cặp chú cháu đi vào đóng cửa phòng lại, hắn mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
Diệp Sơ Dương mở cửa, lôi kéo Diệp Tu Bạch đi vào nhà, mới vừa vào trong cửa, cả người cô trời đất quay cuồng liền bị đè ở cánh cửa.
Diệp Tu Bạch cường thế vây lấy cô, anh một tay chống cửa, một thay nắm cằm thiếu niên, anh hạ con ngươi, tiếng nói trầm thấp, “Tôi không ở đây mấy ngày, quan hệ của cậu và vị hàng xóm kia có vẻ khá tốt?”
Bởi vì động tác này của Diệp Tu Bạch, giờ phút này Diệp Sơ Dương dường như là bị cưỡng bách nâng cằm lên, ngẩng đầu, đôi mắt liễu đào hoa cứ như vậy liền chớp chớp nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.
Thời điểm Diệp Sơ Dương im lặng chưa kịp trả lời, người đàn ông lại “hử” một tiếng thấp thấp, hơi hơi cúi đầu, đôi môi mát lạnh dừng ở bên tai cô, lại lần nữa thì thầm “Tại sao không trả lời tôi?”
Người đàn ông với giọng nói trầm khàn, âm thanh nhẹ nhàng đầy mê hoặc dường như có thể khiến lỗ tai người mang thai, Diệp Sơ Dương cảm giác được hơi thở của anh đang phả bên tai. Ngay lúc Diệp Tu Bạch mở miệng, cảm giác tê tê dại dại lập tức truyền từ tai cô lan khắp cơ thể.
Cô không thể chống cự, chân mềm đi, may mắn thay người đàn ông nào đó đã kịp thời ôm lấy eo cô.
Diệp Tu Bạch cúi đầu cười như không cười nhìn cô, bên trong tiếng nói nhiễm vài phần ý cười, “Tôi còn chưa làm gì, sao chân đã mềm nhũn rồi?”
Diệp Sơ Dương: “........ Chú nói hay lắm, không có việc gì đừng đổ lỗi cho cháu.”
Vừa nói, thiếu niên vừa trợn mắt.