Diệp Sơ Dương đang ngậm một miếng thịt gà bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai, cô nhất thời không kịp phản ứng.
Cô há mồm, miếng thịt gà rơi “phịch” một phát vào bát.
Cô cúi đầu liếc một cái rồi ngước mắt lên trả lời câu hỏi của Diệp Tu Bạch ban nãy: “Tốt lắm ạ. Anh Đoàn là một người rất có trách nhiệm.”
“Ừm. Ngày kia nhớ cùng tôi về nhà cũ.” Diệp Tu Bạch ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói vẫn lãnh đạm như vậy.
Ngày kia?
Nếu Diệp Sơ Dương nhớ không nhầm thì sinh nhật của ông mình hình như là ba ngày nữa.
Thiếu niên đưa tay lên sờ sờ cằm, cũng chẳng biết cô đang nghĩ tới cái gì, rồi cô gật gật đầu.
Ngày kia thì ngày kia, thiết nghĩ Diệp Tu Bạch bảo cô ngày kia về cũng là có lý do của anh.
*
Buổi tối ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương nhớ buổi tối còn có chút chuyện nên định làm bữa tối sớm lên chút, ai ngờ Diệp Tu Bạch lại gọi điện thoại trước nói là hôm nay không cần nấu cơm cho anh ta nữa.
Nghe tới đây, tâm tư làm cơm của Diệp Sơ Dương bỗng chốc tan biến.
Đại thần không ăn nữa thì cô cũng không ăn nữa.
Sáu giờ tối, Diệp Sơ Dương nhét năm viên kẹo sữa thỏ trắng lớn vào trong túi của mình rồi lái xe tới địa điểm đua xe phi pháp ngày hôm nay – Đường Trường Long.
Đường Trường Long là một khu nhỏ thuộc phía Bắc của Đế Đô.
Khu này được vô số ngọn núi nối liên miên với nhau tạo thành, địa thế hiểm trở. Trong đó có một dãy núi chính được mệnh danh là “có đi mà không có về.”
Ôn Phi Vũ đón Diệp Sơ Dương ở dưới chân núi.
Cậu thanh niên từ trên xe bước xuống, nở nụ cười tươi rói với Diệp Sơ Dương: “Đại sư, sớm như vậy mà thầy đã tới rồi.”
Diệp Sơ Dương cụng một nắm đấm với đối phương: “Tôi tới trước để thăm dò địa hình.”
Không nhìn thì không biết, chứ vừa nhìn quả thật đã thấy giật mình.
Đường Trường Long ơi là đường Trường Long, cái long mạch này chỉ nhìn thôi cũng thấy được sự hùng vĩ nguy nga của nó.
“Đại sư cứ yên tâm, tuy nơi này địa hình hiểm trở nhưng Cra đã làm hết mọi công tác bảo hộ rồi. Bọn họ nhất định sẽ không để xảy ra sự cố mạng người đâu.” Nghĩ một hồi, Ôn Phi Vũ lại nói: “Nếu thầy lo lắng thì tới lúc đó cứ đi theo sau tôi là được.”
“Ấy đừng, tôi còn muốn lấy thư mời cơ.”
“……”
Đột nhiên nghe thấy lời nói này của Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ lập tức im lặng. Cậu ta ngờ vực nhìn thiếu niên trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Đại sư, cậu không đùa đấy chứ. Tôi nói thật nhé, hôm nay Trâu Đực cũng tới đấy.”
“Anh biết Trâu Đực phải không? Đó là tuyển thủ hàng đầu của Cra đấy, chính là người khi đua xe có thể đụng bay xe của người ta.”
Ôn Phi Vũ giải thích với Diệp Sơ Dương với thái độ vô cùng nghiêm túc.
Trong ấn tượng của Ôn Phi Vũ, mỗi lần Trâu Đực ra trận đều chưa bao giờ thua, thậm chí còn đánh bại tay đua nổi tiếng “Gã Khùng.” Bởi vì những cái xe chạy trước mặt anh ta đều bị anh ta không nể nang mà đâm cho phế luôn. Anh ta được Cra o bế nên những người khác càng không làm được gì.
Vì thế nên muốn xử Trâu Đực để dành ngôi vị số một sao? Điều này vốn dĩ là không tồn tại.
Diệp Sơ Dương vừa nghe tới hai chữ “Trâu Đực” lập tức vô thức ngây ra, sau đó cô quay đầu lại, ánh mắt trở nên tăm tối lạ thường: “Tại sao anh ta lại ở đây?”
“A? Anh ta là tay đua của Cra mà.”
“Nhưng chẳng phải anh ta vẫn luôn hoạt động ở nước ngoài sao?”
“Đại sư, đến ngay cả cái này thầy cũng biết à?” Ôn Phi Vũ hơi bất ngờ, sau đó trong chớp mắt cậu ta nhìn thấy thiếu niên hơi nheo con mắt dài hẹp lại, cậu ta dường như phát giác ra điều gì đó không đúng lắm. Nghĩ một hồi, cậu ta tiếp tục trả lời: “Hình như là Diệp Thị và Cra muốn tranh địa bàn đường Trường Long, bọn họ muốn dùng cuộc đua này để phân thắng bại.”
“Ồ, nghe nói người nắm quyền của Diệp Thị, Diệp Tam gia hôm nay cũng tới rồi.”