Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

59515.Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền nhướng mày rồi cười giễu một tiếng: “Đợi tôi lâu là để có câu trả lời cho việc bạn trai của tôi rốt cuộc là ai phải không?”

Vừa dứt lời, cậu thiếu niên liền dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn hai thanh niên đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt nịnh bợ, cô cười hơ hơ một tiếng rồi vô cùng bất lực nói: “Tôi nói hai người đúng thật là, sao lại có thể hóng hớt như thế? Có khiến người ta ghét bỏ không cơ chứ?”

Ôn Phi Vũ: “……”

Hà Khâm: “……”

Hai người đàn ông giương mắt nhìn nhau rồi gật đầu lia lịa. Ý nghĩa chỉ có một.

Đáng ghét, thật sự rất đáng ghét.

Thế nhưng~~~

Bọn họ cũng chỉ muốn biết là rốt cuộc trong thiên hạ này vị huynh đài nào có thể hốt được tiểu ca ca Diệp Sơ Dương của bọn họ đi, bàn luận một chút cũng đâu có sao chứ!

Chỉ là trước mặt Diệp Sơ Dương thì nhất định bọn họ sẽ không nói những lời như vậy mà thôi.

Thế là sau khi điên cuồng gật đầu xong thì hai người họ lại nở một nụ cười híp tịt mắt lại với Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương: “……”

Sau khi nhìn khinh bỉ Ôn Phi Vũ và Hà Khâm xong thì Diệp Sơ Dương bước tới chỗ ngồi cạnh Ôn Phi Vũ rồi kéo ghế ra, ngồi xuống.

Thấy vậy, Ôn Phi Vũ liền vô thức nhìn Hà Khâm một cái rồi không nhịn được nguy hiểm có khả năng bị Diệp Sơ Dương tát cho một cái mà khẽ hỏi: “Sơ Dương à, sao chỉ có mình cậu vậy? Người yêu cậu đâu rồi?”

“Muốn biết người yêu của tôi như vậy cơ à?” Diệp Sơ Dương nghe Ôn Phi Vũ nói xong thì động tác tay hơi khựng lại rồi nửa cười nửa không hỏi đối phương.

Thấy vậy, dĩ nhiên là Ôn Phi Vũ gật đầu lia lịa.

Còn Hà Khâm thì vẫn đang kiên nhẫn tìm kiếm xem liệu trong căn phòng riêng này có đang giấu ai đó không, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi.

Tất nhiên là suy nghĩ này không hợp lý chút nào.

Hà Khâm nhìn mỏi mắt cũng chẳng thấy ai, thế là liền hướng tầm mắt vào Diệp Sơ Dương.

Ngoài hai người anh em này thì vợ của Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm ở bên cạnh cũng đang trợn tròn mắt nhìn Diệp Sơ Dương.

Rất rõ ràng, toàn thế giới ngoài Ôn Phi Vũ và Hà Khâm ra thì vẫn còn rất nhiều người muốn biết người hạ gục Diệp Sơ Dương là ai.

Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn hy vọng lại đan xen chút dè dặt của bốn người họ, khoé miệng Diệp Sơ Dương giật giật mấy hồi rồi bất lực ôm trán nói: “Anh ấy gặp người quen nên lát nữa sẽ lên đây.”

Ồ.

Hoá ra là như vậy.

Cả bốn người nhất loạt gật đầu, đang định nói gọi thêm gì đó để hoan nghênh Diệp Sơ Dương đã tới thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, ngay lập tức cả bốn người vô thức ngoảnh đầu ra.

Bốn đôi mắt cứ dán chặt vào cánh cửa như vậy.

Cuối cùng, trong con mắt trợn tròn của bốn người họ, một người đẩy cửa bước vào.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, hai tiếng “á đù” lập tức vang lên.

Tiếng “á đù” thứ nhất dĩ nhiên phát ra từ Hà Khâm.

Hà Khâm cũng chẳng hiểu sao tự nhiên mình lại phọt ra hai chữ này, chỉ là khi anh ta nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cửa thì chỉ có thể dùng hai chữ này để biểu đạt cảm xúc.

Dù gì thì người đàn ông này thật sự là trông khá thuận mắt.

Và đôi mắt phượng ấy lại vô cùng có khí chất.

Trông có vẻ rất lợi hại.

Đây chính là người đàn ông hớp hồn Diệp Sơ Dương sao?

Hà Khâm cảm khái một tiếng rồi giơ ngón tay cái lên với Diệp Sơ Dương.

Kết quả là ngay giây sau anh liền nghe thấy một tiếng hừ lạnh lùng vang lên từ Ôn Phi Vũ: “Cậu like cái gì, đó có phải bạn trai của tên tiểu tử này đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK