Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe câu trả lời của anh, Diệp Sơ Dương nhíu mày, trong đầu bất ngờ thoáng qua thứ gì đó, cô liền nhướng mày nói: "Chú út, chú còn nhớ về vấn đề nhân duyên mà cháu từng nói với chú không?"

Nhân duyên?

Diệp Tu Bạch gần như chỉ mất vài giây ngắn ngủi để nhớ lại cuộc thảo luận giữa anh và thằng nhóc nhà mình.

Thằng nhóc nhà anh nói rằng nếu nó tìm được nhân duyên thuộc về mình, nó sẽ phải mất đi rất nhiều thứ.

Nghĩ tới đây, anh đột nhiên sững người.

Thấy Diệp Tu Bạch mặt biến sắc, Diệp Sơ Dương liền bật cười nói: "Nhớ ra rồi chứ? Trước đây cháu từng nói, nếu như cháu thực sự tìm được người mà số phận an bài, cháu tuyệt đối sẽ đánh chết hắn ta, chú út thấy sao?"

Diệp Tu Bạch: "... Cậu đánh không lại tôi."

Diệp Sơ Dương: "... Đây là thái độ theo đuổi của chú sao?"

Diệp Tu Bạch: "..."

Không khí lại trầm ngâm một cách quái dị trong vài giây, Diệp Tu Bạch nhíu mày nói: "Cậu có thể đánh tôi nhưng không được đánh chết."

Nếu như có thể khiến thằng nhóc trước mắt này thường xuyên ở bên cạnh mình, Diệp Tu Bạch cho rằng bị đánh một chút cũng không phải là việc gì khó chấp nhận. Không hiểu tại sao anh bỗng cảm thấy thằng nhóc nhà mình có vài phần đáng yêu.

Tình yêu khiến người ta mù quáng, câu nói này quả thực không sai.

Diệp Tu Bạch ngờ vực nhìn cô, sau đó lặp lại một lần nữa: "Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, bây giờ không còn sớm nữa, cậu có thể đi ngủ rồi."

Diệp Sơ Dương: "???"

Trời, đêm hôm thế này chú cho người ta một cái surprise to tướng, bây giờ bảo cháu đi ngủ, ngủ nổi không?

Diệp Sơ Dương nheo mắt nhìn đối phương sau đó giơ tay đẩy đối phương ra xa, bàn chân trắng ngần giẫm lên sàn nhà quay người bỏ đi. Kết quả chân vừa giẫm xuống còn chưa kịp chạm đất, cả người cô đã bị bế bổng lên.

Cô kinh ngạc ngước mắt thì nhìn thấy chiếc cằm kiên định của anh.

"Chú út chú bế cháu làm gì vậy?"

"Cậu không đi dép." Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Thực ra chú có thể nói với cháu, cháu sẽ đi."

"Nhưng tôi đang theo đuổi cậu." Diệp Tu Bạch trầm giọng nói.

Diệp Tu Bạch tự cho rằng mình chưa từng theo đuổi ai, không biết cách theo đuổi các cô gái, anh cũng không biết mình có thể dùng cách theo đuổi các cô gái áp dụng cho thằng nhóc Diệp Sơ Sương này được hay không, nhưng anh thực sự muốn đối xử tốt với cô.

Dùng mọi cách đối xử tốt với cô.

Hơn nữa, trong tình hình này, thực ra Diệp Tu Bạch rất đồng ý giúp cô.

Có hời không chiếm thì là kẻ ngốc.

Anh nói xong liền thuần thục đi về phía phòng ngủ chính.

Cẩn thận đặt người thiếu niên xuống giường, anh cúi mắt nhìn cô, giọng nói ôn hòa: "Chúc ngủ ngon."

Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, bất ngờ phát hiện ra ánh mắt của anh lúc này giống như có thể khiến người ta chìm đắm. Gò má cô bất giác xuất hiện sắc màu ửng hồng hiếm có, sau đó cô nhanh chóng kéo chăn trùm qua đầu, oang oang nói một câu: "Chúc ngủ ngon."

Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch khẽ nhướng mày, sau đó hài lòng quay người bước đi, có điều khi anh định rời đi bất ngờ nghe thấy sau lưng có tiếng động.

Anh quay người lại nhìn thì thấy thằng nhóc nhà mình đang giơ tay túm chặt lấy chiếc chăn màu trắng, để lộ đôi mắt đào hoa ướt át: "Chú út ở đâu vậy?"

Nghe vậy, anh dựa lưng vào bên cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Cậu có suy nghĩ gì?"

Diệp Sơ Dương: "..."

Cô có suy nghĩ gì chứ? Chẳng qua chỉ là hỏi vậy mà thôi.

Cô chớp chớp mắt, dáng vẻ ngây ngô: "Ờ, chú có thể đi rồi, chúc ngủ ngon."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK