Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Beta: Sỹ Dinh


Thấy một màn cảnh tượng như vậy, Lưu Thiết tức khắc liền từ ghế đứng lên.

Đôi mắt của tên đầu trọc gắt gao nhìn chằm chằm súng của tên thủ hạ đang nắm kia, sau đó liền quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Côn Sơn.

Đối với ánh mắt của Lưu Thiết, Côn Sơn lại chỉ hồn nhiên không thèm để ý cười cười:

“Con người của ta luôn luôn suy nghĩ cẩn thận. Lưu Thiết à, cho anh một cơ hội cuối cùng, anh hãy chọn đứng về phía ai đi.”

Côn Sơn rốt cuộc cũng không phải tên ngốc.

So với Lưu Thiết, hắn hiển nhiên càng nguyện ý tin tưởng Ca Cương.

Tên Ca Cương này đích xác là không quá thông minh. Nhưng cũng chính bởi vì thế, cho nên Côn Sơn biết, Ca Cương tuyệt đối sẽ không bận tâm. Nhưng Lưu Thiết thì khác.

Lưu Thiết nhìn qua thì rất thành thật, nhưng lòng dạ lại rất thâm.

Nói như thế nào đi nữa cũng nên đề phòng một chút.

Quả nhiên, liền có chuyện.

Lưu Thiết và Côn Sơn hai người giằng co lẫn nhau, dường như không ai chú ý tới một người đàn ông căn bản vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế chậm rãi nâng mắt lên, trong đôi mắt phượng của người đàn ông tràn đầy thâm sắc.

Anh lạnh lùng nhìn hết thảy những thứ diễn ra trước mắt, ngay sau đó chuyển mắt tới đối diện Diệp Sơ Dương.

So với đám người đang lo lắng Lưu Thiết và Diệp Tu Bạch, thì Diệp Sơ Dương đang bị dí súng vào đầu lại có vẻ bình tĩnh và tùy ý. Chú ý tới ánh mắt Diệp Tu Bạch, cô dường như cũng biết chú út nhà mình lúc này thực sự đã tức giận rồi.

Nên lúc này đây, cô vội vàng hướng về đối phương chớp chớp mắt.

Nói cho đối phương biết, mình thật sự không có vấn đề gì.

Nói thật, Diệp Sơ Dương lúc này không đem tên thủ hạ của Côn Sơn kia đặt ở trong mắt.

Diệp Tu Bạch sau khi nhìn thấy ánh mắt của tên nhóc nhà mình, hơi hơi nheo mắt lại, cuối cùng vẫn là hạ con ngươi xuống, lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Mà giờ phút này, hai người Lưu Thiết và Côn Sơn không hề phát hiện ra vừa rồi phát sinh một cảnh tượng đối thoại bằng mắt.

Con dao trong tay Côn Sơn vẫn còn để trên cổ cha mình Khảm Khang, trên mặt lại cười nhạt nhìn chằm chằm Lưu Thiết.

Lưu Thiết giờ phút này thực sự rất rối rắm.

Diệp Tu Bạch là người cầm quyền của Diệp gia, Diệp Sơ Dương lại an vị ở đối diện người đàn ông này, cho nên nếu Lưu Thiết biểu hiện cảm xúc không xác định với Diệp Sơ Dương, có khi đến lúc đó Diệp Tu Bạch có thể bắn hắn cũng nên.

Cũng tương tự, ban đầu bọn họ đem Diệp Sơ Dương liên lụy đến chuyện này, bọn họ cần phải phụ trách an toàn của Diệp Sơ Dương.

Nhưng tình huống hiện tại đối với Lưu Thiết mà nói, thật đúng là cưỡi trên lưng cọp thì khó mà leo xuống.

Mắt thấy Lưu Thiết còn chưa quyết định, Côn Sơn cười ra hiệu cho thủ hạ đang cầm súng kia, vì thế tên thủ hạ này lại lập tức dí gần Diệp Sơ Dương hơn một chút.

“Xem ra trong lòng Lưu Thiết ngươi vẫn là rất trung thành với cha ta. Nên thời thời khắc khắc che chở cho người yêu ngươi cũng có thể từ bò. Một khi đã như vậy, ta đây chỉ có thể như ngươi mong muốn.”

Ai cũng đều biết những lời này của Côn Sơn là có ý gì.

Chỉ là, cảnh tưởng phát sinh kế tiếp cũng không ai nghĩ tới.

Một khắc sau khi Côn Sơn nói xong, chỉ thấy một đạo bạch quang nhanh chóng xuyên qua. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được bên tai vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Tất cả mọi người dường như đều theo bản năng hướng tới tiếng kêu thảm thiết kia nhìn lại.

Vì vậy liền thấy Côn Sơn giờ phút này sớm đã buông lỏng sự chế ngự với Khảm Khang, hai tay hắn che lại mặt mình, kêu thảm thiết:

“Mặt ta! Mặt ta!”

Côn Sơn gần như chỉ mất vài giây như hóa điên hóa dại, sau một giây mọi người trố mắt ra nhìn, lập tức liền hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK