Diệp Sơ Dương: "..."
Cô cúi mắt nhìn cậu nhóc trước mặt, nhưng hình như cậu nhóc không hề phát hiện sự kì dị của vấn đề, khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ, đôi mắt to sáng rực rỡ không gì sánh bằng, nhìn sao cũng là bộ dạng hưng phấn.
Diệp Sơ Dương bỗng cảm thấy, người cậu Lục Cảnh Hoành này có phải hơi thoải mái rồi không? Chẳng lẽ không nên giáo dục cách lựa chọn người yêu khác giới đúng đắn cho Lục Diệc Nhiên sao?
Đương nhiên, con trai với con trai cũng có chân ái mà.
Nhưng dù sao thì Lục Diệc Nhiên cũng sẽ trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Lục.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy, bèn than thở một tiếng.
Ngón tay thanh mảnh thon dài của thiếu niên cong lại, gõ một phát lên đầu cậu nhóc, "Tôi không có hứng thú với cậu."
Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.
Có một lúc thoáng qua, trong lòng cô có cảm giác bất ổn!
Sự việc xảy ra tiếp theo sau đích thực chứng minh cho cái suy nghĩ này.
Chỉ thấy Lục Diệc Nhiên chớp chớp đôi mắt, lộ vẻ tội nghiệp nhìn chặt cô, sau đó men theo sự theo dõi của cô, chiếc miệng nhỏ nhắn bĩu xuống, òa một phát bật khóc.
Òa òa òa, tại sao anh không thích em, em dễ thương như vậy! Có phải anh thích cái thứ đê tiện diễm kiều ở ngoài kia không! Òa òa òa òa…
Diệp Sơ Dương: "...???"
Bên trong Lục Diệc Nhiên là thánh diễn hay sao?
Cô cạn lời sờ trán, đang định nói gì đó, cửa phòng bếp bị mở tung. Lục Cảnh Hoành và Diệp Tu Bạch đang đứng ngay cửa, sắc mặt của kẻ trước hơi kì quái dõi nhìn khung cảnh trước mắt, sau đó từ từ đặt ánh mắt lên khuôn mặt ngơ ngác của Diệp Sơ Dương.
Có mới bỏ cũ? Lục Cảnh Hoành từ tốn buông ra bốn chữ.
Diệp Sơ Dương: "???"
Sau khi thiếu niên sững người, mặt không cảm xúc: "Lục Nhị gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy."
Vậy nhóc hét cái gì? Câu này nói với Lục Diệc Nhiên đang khóc thảm thiết ở bên cạnh.
Lục Diệc Nhiên tỏ vẻ tội nghiệp liếc nhìn Diệp Sơ Dương đứng bên, nghiêng đầu, giả vờ kiên cường: "Không có gì."
Tôi đói rồi.
Vào lúc hai cậu cháu nhà họ Lục đang nói nhảm, bỗng bên cạnh truyền đến một giọng nói.
Sắc mặt vô cảm của Diệp Tu Bạch nhìn theo Lục Diệc Nhiên vẫn đang ngồi trên sàn đất, quay đầu đi đến bên cạnh Diệp Sơ Dương, hỏi: "Cơm làm xong chưa?"
Sắp rồi sắp rồi! Thiếu niên vội vàng đáp.
Trời mới biết giây phút này Diệp Sơ Dương cảm kích chú út của mình biết bao.
Quả nhiên, người một nhà vẫn là người một nhà.
Liếc nhìn một phen khuôn mặt tinh tế của thiếu niên suýt nữa bật khóc, Diệp Tu Bạch lạnh giọng nói, "Lục Cảnh Hoành, ném thằng nhóc nhà cậu ra xa chút."
Nghe vậy, Lục Cảnh Hoành chậc chậc hai tiếng, nhướng mày xách lấy cổ áo của cậu nhóc, vác mang đi.
Cậu! Cậu nhóc vùng vẫy hai chân.
Lục Cảnh Hoành cạn lời: "Tiểu tử thối, anh Diệp của con thích cái gã trước mặt đó, con hết cơ hội rồi." Dứt lời, Lục Cảnh Hoành giơ ngón tay chỉ chỉ Diệp Tu Bạch đang đi phía trước, "Còn nữa, con quên trong trường còn cô bé tên Elisa rồi sao?"
Ủa, không phải Lilisa sao? Lục Diệc Nhiên nghiêng đầu hỏi.
Lục Cảnh Hoành: "..."
*
Phía bên đây hai cậu cháu đang tám chuyện sung sức, Diệp Sơ Dương ở phía bên kia sau khi tiễn hai vị thần đi thì mới có tâm trạng nấu cơm tiếp.
Chỉ là, nhìn đống đồ ăn trước mặt, cô bỗng nhướng mày.
Nửa tiếng sau, thiếu niên bưng vài món ăn từ bếp ra.
Đặt món sườn xào chua ngọt đến trước mặt của Diệp Tu Bạch theo thói quen thường ngày, sau đó cô đặt tiếp một dĩa cá cải chua ở trước mặt Lục Cảnh Hoành.