Cuối cùng thì Thịnh Minh không nhìn tiếp được nữa, anh đưa tay ra vặn đầu đối phương lại: “Trông cái bộ dạng của cậu kìa, chẳng có chút phong độ gì cả.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu không chút biểu cảm nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Phong độ là cái gì vậy? Có ăn được không? Ông đây sống từng này tuổi rồi lần đầu tiên trải qua chuyện quái dị như vậy đấy hiểu không? Bạn thân của tôi kỳ thực là đại thần, đù, ông đây bây giờ tha hồ tung hoành trong giới giải trí rồi!”
Nói tới đây Nhiếp Tử Diệu mới phát hiện ra là trước đây anh ta còn nói với Diệp Sơ Dương là sau này có Thịnh Minh chống lưng rồi thì cô có thể tung hoành trong giới giải trí.
Bây giờ nghĩ lại thì người tung hoành là anh ta mới đúng!
Bạn gay chính là thiếu tổng của tập đoàn Thịnh Thế!
Bạn thân chính là người kế thừa của tập đoàn Diệp Thị!
Cái đẹt!
Nhiếp Tử Diệu suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, anh ta sắp bước trên con đường vinh quang đi tới đỉnh cao của đời người rồi.
Mắt thấy Nhiếp Tử Diệu càng cười càng như thằng dở hơi, Thịnh Minh không nén nổi vỗ vỗ trán, anh ta cảm thấy không thể tiếp tục nhìn được nữa.
Thế là anh ta mở miệng chuyển đề tài.
“Diệp Cửu thiếu vừa nói là nghề nghiệp của cậu là xem phong thuỷ à?” Thịnh Minh vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Anh ta vừa rồi bị hành động của Nhiếp Tử Diệp làm cho cạn lời nhất thời không kịp hồi tưởng lại câu nói này của Diệp Sơ Dương. Nhưng đến khi hoàn hồn lại bỗng phát hiện ra hình như có gì đấy không đúng lắm.
Lẽ nào công việc trước đây của vị Diệp Cửu thiếu này không phải là học sinh sao?
Kéo theo quan hệ với thầy xem phong thuỷ từ bao giờ vậy?
Đã thế, đường đường là Cửu thiếu gia của tập đoàn Diệp Thị, người kế thừa tương lai của nhà họ Diệp lại đi xem phong thuỷ?
Có chút mơ hồ.
Thịnh Minh còn đang chìm đắm trong dòng tư tưởng, ngay lúc sau liền thấy cậu thiếu niên với thân hình mảnh khảnh trước mắt mỉm cười gật đầu: “Ừm, vậy nên nếu như tôi đã nhận lời mời của Thịnh thiếu thì chắc chắn sẽ không chơi anh.”
“Cửu thiếu cứ nói đùa.” Kể cả cậu có chơi tôi thì tôi cũng chẳng có gan trách cậu đâu.”
Cậu tưởng là Diệp Tam gia và Diệp Thị ở sau lưng cậu là bù nhìn chắc?
Thịnh Minh ngượng nghịu ho một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy chi bằng tôi nói rõ tình hình với Cửu thiếu nhé?”
“Được.”
“Tập đoàn Thịnh Thế chúng tôi có một chuỗi khách sạn, chúng tôi làm về khách sạn đã hơn hai mươi năm rồi, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Mãi cho tới gần đây khách hàng vào ở thường xuyên vô duyên vô cớ nổi nóng, đập đồ đạc, thậm chí còn trách cứ khách sạn chúng tôi phục vụ không chu đáo.”
“Ban đầu tôi còn tưởng rằng có người cố ý gây chuyện liền điều tra đám người đó, kết quả là những người đó chỉ là khách bình thường thôi.”
“Sau khi xảy ra những chuyện này thì bình luận về khách sạn của chúng tôi càng ngày càng tệ. Thậm chí những đối tác làm ăn lúc trước cũng huỷ hợp đồng với chúng tôi.”
“Tôi mời cảnh sát tới giúp đỡ điều tra nhưng cũng không điều tra ra được gì, sau này người trong nhà nghe nói tới việc này liền hỏi tôi liệu có phải là do phong thuỷ không. Sau đó tôi cũng mời vài thầy phong thuỷ tới nhưng không xem ra được có vấn đề gì cả.”
Mãi cho tới khi nói chuyện với Nhiếp Tử Diệu thì vô ý nhắc tới chuyện này, sau đó Nhiếp Tử Diệu liền giới thiệu vị Diệp đại sư trước mặt đây.
Nghe xong một tràng của Thịnh Minh, Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt lại, trong lòng tựa như nghĩ ra cái gì đó, thế nhưng cô chỉ nói: “Nếu đã như vậy, không biết Thịnh thiếu có thể đưa chúng tôi tới khách sạn xem không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Thịnh Minh nghe vậy liền gật đầu vội.
Sau đó, Thịnh Minh đưa trợ lý và Diệp Sơ Dương cùng Nhiếp Tử Diệu tới chuỗi khách sạn trực thuộc tập đoàn Thịnh Thế.