Mạt Đình Xuyên cũng cảm thấy lo cho Diệp Sơ Dương như Diệp Tu Bạch.
Anh xuất thân là quân nhân, cũng từng bị thương vô số lần, dĩ nhiên anh nhìn ra được là Diệp Sơ Dương ban nãy thổ huyết là do bị nội thương. Cái này sao bảo khỏi là khỏi luôn được?
Nghĩ một hồi anh vẫn nói: “Nếu mọi việc ở đây đã giải quyết xong rồi thì chi bằng Diệp Cửu thiếu đi bệnh viện kiểm tra xem.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Đi bệnh viện kiểm tra như nào?
Lúc trước cánh tay cô bị thương do súng, đi bệnh viện chỉ cần vén tay áo lên là được. Nhưng lần này e là nếu không kiểm tra toàn thân thì không yên được với Diệp Tu Bạch?
Lúc vào bệnh viện cô còn là Diệp cửu thiếu, khi ra viện đã biến thành Cửu tiểu thư nhà họ Diệp rồi.
Chuyện này có đánh chết cô cũng không làm.
Diệp Sơ Dương âm thầm nhìn hai người đàn ông trước mắt rồi lại âm thầm di chuyển ánh mắt sang Cát Trung Thông đang im lặng đứng bên cạnh.
Vốn dĩ Cát Trung Thông còn đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên cảm nhận thấy một ánh mắt nghiêm túc đang nhìn mình chăm chú, ông ta vô thức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp đại sư liền ngây ra.
“Ờ, Diệp đại sư nhìn tôi làm gì vậy?”
Vốn định đem hy vọng gửi gắm vào Cát Trung Thông nhưng Diệp Sơ Dương chỉ đành cười: “Không có gì, Cát lão tiếp tục suy nghĩ đi.”
Nói xong, cô liền quay đầu lại nghiêm túc nhìn Diệp Tu Bạch rồi đột nhiên giơ một tay lên làm bộ dạng thề thốt: “Chú út à, cháu xin thề là cháu không sao cả, thế nên chúng ta có thể không đi bệnh viện không? Hay là bây giờ chú cháu mình đánh nhau để chứng minh là cháu thật sự rất ổn?”
Diệp Tu Bạch: “……”
Mạt Đình Xuyên: “……”
Cuối cùng của cuối cùng, trong sự cầu xin khổ sở của Diệp Sơ Dương thì Diệp Tu Bạch cũng quyết định không đưa cô đến bệnh viện nữa.
Có điều, tuy đã thỏa hiệp với Diệp Sơ Dương nhưng Diệp Tu Bạch vẫn quyết định liên tục canh chừng tên nhóc nhà mình.
*
Màn đêm buông xuống.
Diệp Sơ Dương đứng trên thiên đài của khách sạn Thịnh Thế, ánh mắt cô nhìn về phía pháo đài xa xăm.
Bây giờ cô đã mở thiên nhãn nên đã có thể nhìn thấy rất rõ cả toà pháo đài bị bao trùm dưới lớp sương khí màu trắng rồi.
So với sát khí ngút trời lúc trước xuất hiện ở pháo đài thì giờ đây có có thể cảm nhận được chỉ còn lại sự cát lành.
Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ thì bỗng nhiên trời đổ mưa.
Thông thường thì nước mưa sẽ làm sạch những cái vẩn đục, bây giờ trận mưa này cũng là để rửa trôi những cái ô uế còn sót lại xung quanh pháo đài.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch trở về Đế Đô.
Sau khi về căn hộ, cô nằm trên giường vừa nghỉ ngơi vừa lướt weibo, đúng lúc đó lướt tới tin có liên quan đến pháo đài của thành phố W.
Chính phủ thành phố W V: Gần đây có rất nhiều lời đồn về pháo đài ở thành Bắc, chúng tôi muốn nói rõ tại thông báo này. Luồng sáng đỏ lúc trước mọi người nhìn thấy thực ra chỉ là chúng tôi làm thí nghiệm, bây giờ thí nghiệm đã kết thúc.
……
Ý câu này nghĩa là sau này sẽ không xuất hiện luồng sáng đỏ kỳ quái ấy nữa.
Tuy lời giải thích này của chính phủ thành phố W vô cùng hoang đường nhưng tóm lại cũng chẳng có cách giải thích nào hợp lý hơn.
Hơn nữa thì nhân dân ở thành phố không biết về chân tướng sự việc cũng sẽ tin vào lý do này.
Diệp Sơ Dương nghĩ một hồi, cô cong khoé miệng lên rồi bỏ điện thoại xuống đi ngủ.
Tuy cô đã giải quyết xong vấn đề của thành phố W, lấy được vô số công đức, linh khí tràn trề, thậm chí không cần ngủ cũng được. Nhưng cô vẫn đang trong kỳ nghỉ, dĩ nhiên là không thể tùy tiện lãng phí tài nguyên hiếm có này rồi.