Một chiếc siêu xe màu bạc đang chạy tới, tầm mắt của chủ nhân chiếc siêu xe tựa hồ như chú ý đến Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên, hắn tháo kính râm xuống tức khắc liền cười hướng về phía hai người mà vẫy tay chào.
Mạc Tử Nghiên: “Cậu biết hắn à?”
Trừ phi là quen biết nhau, bằng không cái loại gia hỏa giống như tay ăn chơi đệ nhất này liền phải bị ăn đòn.
Quả nhiên, giống như suy đoán của Mạc Tử Nghiêng, người này đúng là có quen biết với Diệp Sơ Dương,hắn một đầu tóc ngắn nhuộm thành màu xám nhìn có chút lóa mắt đang nhìn về phía Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ Dương thu hồi ánh mắt cười cười, sau đó liền nói, “Đây là bạn em, đến đón em đi có việc.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương liền đứng dậy đi thu thập đồ đạc một chút, sau đó liền rời đi với hắn.
Thấy thế, Mạc Tử Nghiên nhịn không được mà cảm khái một tiếng, Diệp Sơ Dương tiểu gia hỏa này đi đến đâu cũng có bạn bè à.
Diệp Sơ Dương ngồi trên xe của Thiên Diệu, hai người một đường đi thẳng đến một cái trang viên.
“Đây là chỗ sư phụ tôi thường hay ở.” Thiên Diệu xuống xe, mở cửa cho Diệp Sơ Dương, sau đó đi tới một cái tiểu trang viên xoa hoa tráng lệ ở phía trước, mở cánh cửa được làm bằng gỗ của trang viên ra.
Thiên Diệu dẫn theo Diệp Sơ Dương vừa đi vừa giải thích nói, “Tôi đã nghĩ cẩn thận rồi, nếu Diệp Cửu thiếu cậu có thể cứu được sư phụ tôi thì từ nay về sau cậu có vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi.”
Kỳ thật Thiên Diệu nói lời này, bất quá cũng chỉ là muốn cho Diệp Sơ Dương yên tâm mà xử lý sự tình lần này của sư phụ hắn mà thôi.
Sư phụ đối với hắn mà nói không phải là người bình thường mà là người đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ,cho hắn nữa sinh mệnh đời sau. Nếu có thể, Thiên Diệu đồng ý dùng chính sinh mệnh của mình để đổi cho sư phụ hắn.
Đột nhiên nghe được một câu này của Thiên Diệu, Diệp Sơ Dương có chút kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.
Nàng tin tưởng Thiên Diệu không phải không biết hắn vừa nói những lời này có ý nghĩa gì.
Nàng trầm mặc một chút, cuối cùng nói, “Anh yên tâm, tôi đã đáp ứng chuyện của anh thì tôi sẽ làm được. Nếu có thể cứu được sư phụ anh,tôi nhất định sẽ cố gắng đến cùng, anh không cần lo lắng.”
Tuy Thiên Diệu là một gã thần trộm, nhưng ấn tượng của Diệp Sơ Dương đối với hắn vẫn không tồi.
Trừ bỏ Thiên Diệu mỗi lần kêu nàng là ‘ tiểu khả ái ’ làm nàng cảm thấy thập phần dầu mỡ và cảm thấy khó đỡ ra, thì mặt khác cũng không có ấn tượng xấu gì.
Hơn nữa, lúc trước hắn cũng có thể nói là đã giúp đỡ nàng hai lần, cho nên lúc này đây chỉ cần Diệp Sơ Dương cậu có thể giúp được, liền tuyệt đối sẽ dụng tâm mà giúp đỡ.
Nghe được lời đảm bảo của Diệp Sơ Dương, Thiên Diệu cũng coi như là có thể yên tâm.
Hai người đi vào trang viên.
Tuy nói là trang viên, nhưng thật ra tòa nhà này cũng không lớn lắm, bên ngoài nhìn vào toàn thấy các loại hoa hoa cỏ cỏ, có thể nhìn ra được ngày thường chủ nhân của chúng chiếu cố chúng rất chu đáo.
Thiên Diệu dẫn Diệp Sơ Dương một đường đi tới cửa phòng của sư phụ hắn.
Cửa phòng mở ra, liền đập vào mắt của Diệp Sơ Dương là một người lặng yên không một tiếng động nằm ở trên giường Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương liền cảm giác được một cổ sát khí thẳng tắp hướng về phía mặt mình bay qua. Nàng duỗi tay vẫy vẫy, rồi vội đi tới trước giường.
Người nằm ở trên giường chính là lão giả ước chừng hơn sáu mươi tuổi, lão giả nhìn tình trạng bênh ngoài rất kém, làn da vàng lại nhăn nheo, gầy trơ cả xương, thoạt nhìn giống như người làm bằng giấy
Có chút thấm người.
Nhưng lúc Diệp Sơ Dương tới gần nhìn thấy rõ ràng mặt của lão giả, nàng bỗng dưng mở to hai mắt ra mà nhìn.
Đây không phải là người kia sao?
Thu Ân Hoa.
Thu Ân Hoa đã từng là bạn vong niên của Diệp Sơ lúc cô rời Huyền môn đi du lịch,thì lúc đó cô kết giao với một người vong niên. Hai người tuy rằng tuổi kém nhau rất lớn, nhưng lại hợp ý nhau vô cùng, nên quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Diệp Sơ một cô nương hai mươi mấy tuổi thường xuyên đến chỗ Thu Ân hoa uống trà trò truyện cùng nhau,nói chuyện trên trời dưới đất.