Sau khi dặn dò Túc Nhất, cô liền đi thẳng về phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, cậu thiếu niên với mái tóc màu nâu hạt dẻ ướt sũng nước bước ra khỏi phòng tắm. Cơ thể trắng nõn mảnh dẻ chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trơn một màu.
Diệp Sơ Dương giật khăn ra vứt xuống bên cạnh miếng vải quấn ngực và áo ba lỗ, cô lười biếng thay quần áo rồi mới tìm một cái khăn màu trắng vắt lên đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc Diệp Sơ Dương đi tới phòng khách thì Túc Nhất không còn ở đó nữa, chỉ còn Diệp Tu Bạch đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Điều đáng nói là phim truyền hình đang phát sóng trên tivi lúc này vẫn có chút liên quan tới Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương sải bước tới phía sau người đàn ông, cô ngồi phịch xuống dựa vào ghế sofa rồi liếc một cái về phía tivi, cô hồi tưởng lại một lúc rồi hỏi: “Tập Kích?”
Ngay từ lúc có tiếng mở cửa phòng ngủ của đối phương thì Diệp Tu Bạch đã nghe thấy rồi, anh quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang sát sạt với mình chỉ ừm một tiếng.
Thực ra Diệp Tu Bạch cũng chẳng rõ bộ phim này tên gì.
Nhưng Diệp Sơ Dương đã nói thì chắc là đúng rồi?
Dù gì thì lúc nãy Diệp Tu Bạch cũng nhìn thấy thoáng qua khuôn mặt của tên nhóc nhà mình trên tivi.
Diệp Sơ Dương lười nhác đứng lên, một tay cô chống vào thành ghế sofa, cô giơ chân lên rồi xoay người qua ghế đáp xuống ngồi cạnh Diệp Tu Bạch, động tác của cô vừa thành thục lại vừa dứt khoát, vừa nhìn đã biết ngay là làm vô số lần rồi.
Cậu thiếu niên gác chân trên bàn trà, chậm rãi mở miệng: “Đây là lần đầu tiên cháu đóng vai xác chết đấy. Nghe nói tỷ lệ người xem cao lắm.”
Dẫu rằng tỷ lệ người xem của bộ phim này quả thật chẳng liên quan gì tới cô.
“Diễn hay lắm.” Người đàn ông không chút biểu cảm trên khuôn mặt trợn mắt nói bừa.
“Diễn xác chết mà, ai chả làm được.” Diệp Sơ Dương cười cười nhìn người đàn ông bên cạnh rồi nói: “Có điều nể tình chú út nói thật lòng nên bữa trưa cháu quyết định làm thêm vài món để cảm ơn chú.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương từ trên ghế sofa đứng dậy.
Ánh mắt Diệp Tu Bạch tựa như trong chớp mắt nhìn từ cổ áo hơi trễ của cậu thiếu niên xuống đôi bàn chân trần của cậu.
Bàn chân của Diệp Sơ Dương vừa nhỏ vừa trắng, trông chả giống chân đàn ông tí nào. Có điều nghĩ lại thì cơ thể Diệp Sơ Dương vốn dĩ mảnh khảnh, bàn chân nhỏ như vậy cũng chả có gì là lạ.
Có điều người đàn ông vẫn chau mày lên tiếng: “Đi dép vào đi.”
“Dạ?” Diệp Sơ Dương đang định nhấc chân lên thì đột nhiên khựng lại, cô cúi đầu nhìn lại chân mình: “Cháu không lạnh đâu.”
“Bẩn.” Người đàn ông mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn cô.
Diệp Sơ Dương: “Vâng.”
Cô nghe lệnh đi thay dép của khách sạn, Diệp Sơ Dương có chút không quen nên cứ đá chân.
Trước giờ cô vẫn luôn cảm thấy dép lê của khách sạn là BUG.
Cô lạch bà lạch bạch đi tới nhà bếp chuẩn bị làm cơm. Nghĩ ngợi một hồi cô vẫn quyết định mở phần mềm livestream của điện thoại ra trước.
Trước khi cô tới đã cố livestream thời gian rất dài, vốn tưởng thời lượng livestream của tháng này đã đủ rồi, ai ngờ tối qua xem lại vẫn thiếu mất ba tiếng.
Tính đi tính lại thì bây giờ đã là cuối tháng rồi, mà cô còn phải ở đây ít nhất một tuần nữa. Đến khi cô về nước thì sang tháng mới mất rồi.
Vì vậy mà tranh thủ bây giờ đang rảnh rỗi cô bổ sung cái đã rồi tính tiếp.
Cô không muốn tiếp tục bị trừ tiền nữa.
Diệp Sơ Dương sờ mũi rồi đăng nhập vào tài khoản livestream của mình.