Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương lại mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

Diệp Hành Nhiên nghe con trai mình nói vậy lông mày lập tức nhướng cao.

Ý gì đây?

Xem ra con trai của ông khá quan tâm tới ông?

Nếu không sao có thể hiểu việc của ông tới vậy?

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Diệp Hành Nhiên dường như ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền dùng ánh mắt kì quái nhìn cha mình, khi thấy trên mặt đối phương xuất hiện vẻ có thể gọi là vô cùng đắc ý, cô liền trầm ngâm giây lát...

Tới việc chơi bời gái gú cũng là việc đáng để đắc ý sao?

Nhưng nếu Diệp Hành Nhiên đã muốn nghe như vậy, chi bằng cô cũng nói đôi điều?

Thế là Diệp Sơ Dương liền hắng giọng một tiếng, gương mặt trắng ngần trở nên nghiêm túc, nói: "Chơi bar có thể chơi ba ngày ba đêm? Đàn bà dẫn về nhà tuyệt đối không lặp lại?"

Diệp Hành Nhiên: "... Con vừa nói gì cơ, ba không nghe rõ."

Khi Diệp Sơ Dương dừng lại, sắc mắt Diệp Hành Nhiên đần ra.

Có đánh chết ông cũng không ngờ rằng sự tích huy hoàng trong suy nghĩ của ông qua miệng con trai mình lại trở thành những việc phong lưu như vậy.

Mặc dù Diệp Hành Như rất biết thân biết phận, biết mình là người như thế nào, hơn nữa trước đây từng bị rất nhiều người chỉ mặt mắng là mặt dày, không biết sĩ diện, nhưng bây giờ người đứng trước mặt ông là con trai ông...

Ông cứ có cảm giác không được ổn cho lắm.

Ông vô cùng bối rối xoa mũi, cuối cùng lời nói có phần bóng gió: "Con trai à, ba cho rằng chúng ta làm người, đầu tiên phải có suy nghĩ của mình, không thể chỉ nghe lời từ một phía của người khác."

Diệp Sơ Dương nghe vậy liền cảm thấy bất ngờ chớp chớp mắt, dường như không ngờ Diệp Hành Nhiên lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Hơn nữa hình như cô cũng không phải nghe lời nói từ một phía của người khác mà là rất nhiều lời nói từ một phía của rất nhiều người ghép lại với nhau trở nên rất toàn diện...

Cho dù đây là một lý lẽ vớ vẩn.

Chỉ có điều nếu Diệp Sơ Dương nhớ không nhầm, khi xưa Diệp Tu Bạch hình như cũng có nói với cô đôi điều.

Trong đó đại khái là Diệp Hành Nhiên đối xử rất tốt với cô, bảo cô đừng nhìn ba mình một cách phiến diện.

Khi đó Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng đồng ý.

Bây giờ...

Thực ra cũng không phải phiến diện, người quen biết cô đều biết thái độ và lời nói của cô vừa nãy khi nói chuyện với Diệp Hành Nhiên đều chỉ là chọc ghẹo đối phương, còn Diệp Hành Nhiên đối xử với cô ra sao, cô có thể nhìn ra được.

Nhưng giờ đây sau khi nghe lời nói đầy ẩn ý của ba mình, Diệp Sơ Dương bất giác mỉm cười, sau đó nghiêm túc trả lời: "Ba yên tâm, sau này con nhất định sẽ chú ý."

Diệp Hành Nhiên: "..." Nó đột nhiên nghe lời mình như thế, mình bỗng nhiên không biết nói gì nữa.

Diệp Hành Nhiên bất giác co giật khóe miệng, cuối cùng liền mỉm cười rạng rỡ ứng phó với Diệp Sơ Dương.

Bỏ qua vấn đề vô cùng nghiêm trọng mà Diệp Hành Nhiên vừa nói, cuộc trò chuyện giữa Diệp Hành Nhiên và Diệp Sơ Dương sau đó vô cùng hài hòa.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, Diệp Hành Nhiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

Ông cúi đầu nhìn chiếc hộp màu xám, trong ánh mắt hơi cúi thoáng qua thần sắc dịu dàng, cuối cùng ông khẽ cười một tiếng, đưa hộp tới trước mặt Diệp Sơ Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK