Vốn tưởng rằng cô và Mạt Tử Nghiên dính vào tin đồn tình cảm chỉ là một vụ hiểu nhầm, không ngờ những người này vẫn tin là thật.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó cũng không để bụng, tắt điện thoại đi ngủ.
Ngày thứ năm ở nước L, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên cùng tham gia lễ tưởng niệm những nạn nhân thiệt mạng ở bờ biển phía tây.
Thời gian năm ngày này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chí ít Lục Cảnh Hoành cũng đã điều tra ra hết những gì cần phải điều tra.
Đúng là giống như những gì Lục Cảnh Hoành và Diệp Sơ Dương nói từ đầu.
Đối tượng gây ra vụ tấn công này có hai nhóm người.
Một nhóm là tổ chức khủng bố ASI rất nổi tiếng ở nước L, thậm chí là thế giới.
Thân phận của nhóm còn lại rất đặc biệt, nghe nói trước đây có liên quan tới quân đội nước Z. Nói tới đây, thực ra một số chuyện đã rất rõ ràng.
ASI chỉ đơn thuần muốn gây ra một vụ khủng bố khi Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên quay quảng cáo, hóm còn lại là kẻ thù liên quan tới quân đội nước Z, vậy tức là nhằm vào Mạt Tử Nghiên.
Người đứng đầu quân đội nước Z hiện tại là Mạt Đình Xuyên, đối phương nhắm vào Mạt Tử Nghiên là muốn cho Mạt Đình Xuyên một đòn chí mạng.
Chỉ có điều không ai ngờ được rằng hai nhóm người này lại hành động đồng thời.
Khiến cho vụ việc này càng trở nên hỗn loạn.
Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên cùng xuống xe. Xung quanh mặc dù có rất nhiều phóng viên, thấy Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên xuất hiện đều rất kích động muộn phỏng vấn hai người, nhưng thời gian và địa điểm lúc này không thích hợp.
Vì thế tất cả mọi người đều chỉ biết kiên nhẫn.
"Nếu như khi đó không có cậu, có lẽ bây giờ tôi cũng là một người được tưởng niệm." Mạt Tử Nghiên nhìn mặt biển phẳng lặng phía trước, giọng nói hạ thấp nói: "Nói ra tôi thực sự may mắn hơn những người ở đây."
Nhưng ở một góc độ nào đó, vụ việc lần này hình như cô cũng có một phần trách nhiệm.
Diệp Sơ Dương nhìn cô gái với gương mặt nhợt nhạt này, trầm ngâm một lát mới nói: "Những việc này xảy ra, không ai có thể ngăn cản được."
"Tôi biết, vì thế mới rất cảm khái." Mạt Tử Nghiên gượng cười, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại tưởng niệm giống như những người khác.
Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng từ từ nhắm mắt lại.
***
Sau khi lễ tưởng niệm kết thúc, đám đông lặng lẽ rời đi, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên đi phía sau cùng.
Tới thời điểm này, cánh phóng viên đương nhiên không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Bọn họ lần lượt đưa mắt nhìn nhau, cầm micro giơ ra trước mặt Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền kéo Mạt Tử Hiên ra sau lưng mình.
Đồng thời vô số câu hỏi dồn dập ập tới...
"Cho hỏi hai vị là quan hệ người yêu sao?"
"Nghe nói khi đó Diệp Sơ Dương cứu Nancy, tình hình lúc đó là sao vậy?"
"Nancy, cho hỏi cô có suy nghĩ gì về việc Diệp Sơ Dương cứu mình?"
"Diệp tiên sinh, cho hỏi tại sao khi đó anh lại chọn cứu Nancy mà không phải những người khác?"
"..."
Hàng loạt câu hỏi dồn dập được hỏi ra, câu nào cũng vô cùng hóc búa.
Sau khi nghe tới câu hỏi cuối cùng, Mạt Tử Nghiên liền bước ra khỏi sau lưng Diệp Sơ Dương, ánh mắt sắc lạnh, lên tiếng nói: "Tôi chỉ muốn nói rằng, trong trường hợp thế này, phiền phóng viên nào đó hãy thận trọng. Nơi này không phải là nơi để các người tám nhảm."