Ờ.
Điều này thì còn chấp nhận được.
Vì vậy thiếu niên chậm rãi cúi người xuống cuộn ống quần lên.
Diệp Sơ Dương vốn cực kì mảnh khảnh, cặp đùi dài tuy không đến nổi ốm như cây tre, nhưng vẫn có thể hoạt động thoải mái bên trong quần.
Nhưng, so sánh giữa hai người, đùi của Diệp Sơ Dương hiển nhiên nhỏ bé hơn nhiều.
Dường như cô chẳng phí công tốn sức liền kéo ống quần lên phía trên đùi, để lộ làn da đỏ chót bị bỏng khi nãy.
Diệp Sơ Dương cảm nhận được cơn đau rát vẫn chưa qua đi, người đàn ông đứng bên cạnh cô thấy vậy, càng cau mày chặt hơn nữa.
Diệp Tu Bạch luôn biết rõ làn da của thằng nhóc nhỏ nhà mình rất trắng trẻo, bây giờ có cả vết thương màu đỏ nằm trên kia quả thật là một sự đối lập cay mắt. Trông có chút ghê rợn, có vẻ hơi nghiêm trọng.
Vì thế, Diệp Tu Bạch tiến hành xin lỗi lần thứ hai trong đời mình vào đêm nay.
"Thật sự rất xin lỗi."
Bỗng dưng nghe được câu nói này, Diệp Sơ Dương chưa phản ứng kịp thời.
Cô ngẩng đầu mang vẻ ngơ ngác, thấy người đàn ông đang mím môi, bỗng cười phá: "Đâu phải là vết thương nghiêm trọng gì, không sao cả."
Lời nói này của Diệp Sơ Dương rất thật lòng.
Vốn dĩ chuyện cô trượt chân không thể hoàn toàn đổ trách nhiệm cho Diệp Tu Bạch, và người ta cũng đã xin lỗi rồi cơ mà.
Thời buổi này, phải dùng phép lịch sự để đối đãi người khác, nói chuyện cho lẽ phải giống vậy.
Diệp Sơ Dương suy nghĩ lung tung.
Sau đó cảm nhận được ngón tay mềm mại của người đàn ông đang chạm vào vết bỏng trên đùi cô. Cho dù ngón tay của anh hơi lạnh lẽo, nhưng chạm vào mang cảm giác mát rượi. Và Diệp Sơ Dương không nhịn được, run rẩy một hồi.
Có một giây phút thoáng qua nào đó, đôi mắt của người đàn ông trở nên thâm sâu.
"Rất đau?"
"Cũng ổn, chỉ là chưa có cảm giác cho lắm." Dứt lời, Diệp Sơ Dương cẩn thận giơ ngón tay mình đụng nhẹ vào vết thương.
Có chút đau nhói, nhưng vẫn ổn.
Nhưng mà, vết bỏng như vậy vẫn nên xử lý nhanh chóng.
Diệp Tu Bạch quỳ một gối trên sàn nhà, mở hộp cứu thương.
Tuy Diệp Sơ Dương chưa bị bỏng tróc da, nhưng Diệp Tu Bạch vẫn quyết định diệt độc trước, sau đó thoa thuốc.
Bông gòn mang theo sự mát lạnh lướt trên đùi của thiếu niên, khiến Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt.
Cô dựa vào chiếc ghế sofa, đầu hơi ngẩng cao, để lộ xương quai xanh trắng trẻo và chiếc cổ thon dài.
Khung cảnh vốn thu hút người nhìn, nhưng bây giờ ở đây chỉ có duy nhất một người đàn ông có thể thưởng thức mỹ cảnh thì đang lo xử lý vết thương cho thằng nhóc nhỏ nhà mình.
Bàn tay của Diệp Tu Bạch nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nhưng cũng rất tốc độ.
Rất nhanh, vết thương được thuốc rượu bôi quanh, sau đó, người đàn ông lấy thuốc thoa, lau sạch tay, chiết thuốc vào ngón, nhẹ nhẹ bôi lên đùi thiếu niên.
Cho dù có thuốc thoa bỏng, nhưng Diệp Tu Bạch vẫn cảm nhận rõ rệt sự trơn trượt truyền đến ngón tay.
Dường như đời người này vẫn chưa trải qua cảm giác như vậy.
Cảm giác trơn trượt truyền từ ngón tay trực tiếp chạy thẳng đến trái tim, như có vô số sợi lông vũ vút nhẹ trái tim anh, mang cảm giác tê tê dại dại.
Ánh mắt của Diệp Tu Bạch chớp nhẹ, khi mở miệng hỏi đối phương "có đau không" mới phát hiện âm thanh của mình hơi khàn khàn.
Nhưng mà, Diệp Sơ Dương hình như vẫn chưa phát hiện điều bất thường của người đàn ông, chỉ lắc đầu nói "vẫn ổn". Nói xong hai chữ này, cô lại bật hỏi trong vô thức: "Chú út, chú nghĩ có để lại sẹo không?"