Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi động tác của Diệp Sơ Dương kết thúc, ánh mắt cô liền dừng trên tấm ván gỗ. Tấm ván gỗ rất lớn, nhưng nhìn qua trên mặt dường như có vài cái địa đạo nho nhỏ đằng sau không biết độ sâu ra sao.

Ngón tay Diệp Sơ Dương chỉ vào cái lỗ sâu, quay đầu nhìn về phía người đàn ông, không bỏ qua biểu hiện kinh ngạc của đối phương. Cô lập tức dường như chú ý tới cái gì, những vẫn cứ theo lẽ thường mà hỏi, “Lúc trước anh tìm kiếm không thấy thứ này sao?”

Thứ này phát ra từ miệng của Diệp Sơ Dương chính là chỉ cái lỗ trên tấm ván.

Nghe Diệp Sơ Dương hỏi, Túc Ngũ không có bất cứ do dự gì, lập tức thành thật gật đầu.

Thấy vậy, trên mặt Diệp Sơ Dương tức khắc lộ ra biểu tình kỳ lạ.

Xem ra cô đoán thật không sai.

Căn phòng này chính xác có điểm cổ quái.

Vừa rồi Túc Ngũ dẫn đầu tiến vào nhưng không nhìn thấy nửa điểm kỳ lạ của nơi này, chỉ là nghe ra trong mùi đó có mùi máu tươi. Như vậy chính là đã có người dùng trận pháp gì đó, làm cho Túc Ngũ nhìn thấy đồ vật ở đây đều là giả.

Đến nỗi anh ta có thể ngửi ra được mùi máu tươi, đoán chừng cũng là vì khứu giác của Túc Ngũ cũng rất nhạy. Nếu không đổi lại là người bình thường, có khi đến mùi máu tươi cũng không ngửi thấy rồi.

Còn Diệp Sơ Dương lại nhìn ra được hết đồ vật ở đây, và cái mùi mà cô ngửi thấy cũng không giống với Túc Ngũ ngửi thấy.

Cũng may là thiên nhãn của cô đã được hấp thu nhiều linh khí đã giúp cô cải thiện thể chất rất nhiều.

Trong lòng Diệp Sơ Dương đã sáng tỏ, nhưng cũng không giải thích cho Túc Ngũ nghe. Bản thân Túc Ngũ đối với mấy thứ này cũng không có hiểu biết, nên lúc này hoàn toàn không cần giải thích.

Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vào cái lỗ sâu kia, cuối cùng đáy mắt lộ ra một tia ý vị hiểu rõ.

Kế tiếp, cô cầm cái lục lạc đã được đặt ở bên cạnh, đè nó xuống.

Ngay lúc lục lạc và tấm ván tiếp xúc với nhau, tai Diệp Sơ Dương và Túc Ngũ đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” một cái, sau đó hai người nhìn chăm chú xuống dưới, chỉ thấy tấm ván kia đang từ từ mở rộng sang hai bên --------

Cuối cùng, lộ ra một lỗ hổng mà người lớn có thể chui qua một cách an toàn.

“Đây.......”

Những gì hiển hiện trước mắt đã làm Túc Ngũ bị sốc.

Kỳ thật cơ quan đối với anh không có đồ vật gì, chỉ là hiện tại mọi thứ xảy ra trước mặt anh hết thảy đều quá mức thần kỳ.

Mà Cửu Thiếu nhà bọn họ lại phát hiện ra tất cả, cũng quá mức thần kỳ.

Dường như cho đến bây giờ, Túc Ngũ phát hiện ra rằng sự ngưỡng mộ của anh dành cho Diệp Sơ Dương đã lớn như một ngọn núi. Thời gian trước, anh thực sự coi thường vị Diệp Cửu Thiếu này.

Thậm chí lúc Diệp Tu Bạch xác định quan hệ với Diệp Sơ Dương, anh cũng tự hỏi tại sao vị thần Tam Gia mà lại coi trọng một tên tiểu mao đầu này.

Anh vì thế mà đều cảm thấy bất công thay cho Diệp Tu Bạch.

Cho đến tận bây giờ, anh nhận ra rằng một số người ngày thường lại đần độn, lại không chút để ý, nhưng là từ nhỏ, làm người thì phải nhìn lên. Bạn không bao giờ có thể sử dụng tầm nhìn của bạn để đánh giá một người.

Túc Ngũ liếc mắt nhìn Diệp Sơ Dương, và dường như có thứ gì đó lóe lên trong mắt anh.

Cuối cùng, anh hỏi với giọng khàn khàn, “Cửu Thiếu, có cần thuộc hạ xuống xem chút không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK